Polaroid
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327791

Bình chọn: 9.00/10/779 lượt.

sa lon, đem cơ thể dựa ấn sâu vào ghế, nghiêng mặt nhìn Nam Dạ Tước, “Anh hối hận sao?”

Nam Dạ Tước không có thói quen đem hai chữ hối hận để ở trên người, nhưng

câu hỏi của Dung Ân lúc này anh cũng không có phản bác, rất an tĩnh nhìn lại cô “Cô ấy nói, muốn tôi đối xử tốt với em”

“Vậy chuyện trên ban công khách sạn chọc trời như thế nào?”

“Tôi chưa kịp cùng cô ấy nói mấy câu, cô ta lúc ấy đang cùng Hạ Tử Hạo nói

chuyện điện thoại, tôi tuy rằng cũng có khuyên, nhưng thời điểm tôi đi

lên đó liền hiểu rằng, cô ta đã quyết định đi, rất khó để kéo trở về.”

Dung Ân mặt lộ vẻ thâm trầm, Nam Dạ Tước biết cô không có tin hoàn toàn,

nhưng ít ra cũng không đến độ hoài nghi “Rốt cuộc là ai nói cho em nghe

những chuyện đó?”

Nếu như những lời Nam Dạ Tước nói là thật, vậy những lời kia của Hạ Tử Hạo…

Dung Ân nhắm mắt lại, bỗng nhiên không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, Tư Cần đi

rồi, bất luận chuyện gì có liên quan đến chuyện của cô ấy, bất kể ai

đúng ai sai, Dung Ân thật sự muốn mọi chuyện đều đi qua, nói cho cùng,

cô cũng muốn trốn tránh mọi chuyện.

Vương Linh đang đem thức ăn

bưng ra, Dung Ân lấy cái gối trên đầu gối xuống, đứng dậy đi đến giúp.

Nam Dạ Tước cũng như vậy mà đứng lên, lúc này mới phát hiện, ở nơi nào

đó dục vọng còn đang trực trào.

Ở trong lòng Dung Ân, lời nói

của Hạ Tử Hạo cô không thể nào quên được, nó chính là hạt mầm lặng lẽ bị chôn chặt trong lòng, mặc dù không phải là rất sâu, nhưng lại đâm chồi

mọc rễ trong tim cô.

Nhiều ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng vô cùng tự giác không có tiến đến phòng ngủ chính làm phiền cô. Dạ Dạ hai ngày

này đều ở trong phòng mà ngủ, lần trước nó đã bị Hạ Phi Vũ tung một

cước, tinh thần đến nay không được tốt lắm, vẫn còn mệt mỏi.

Dạ

Dạ bình thường hàng ngày đều không chào mừng Nam Dạ Tước, bởi vì nó biết anh rất khinh thường nó, nhưng giờ Dung Ân vì chuyện của Tư Cần cũng

không quan tâm đến nó, còn không có tắm rửa cho nó, tiểu cẩu chỉ có thể

dùng sự thông minh của mình nhắm về phía Nam Dạ Tước mà nịnh nọt.

Dây chuyền trên cổ Dạ Dạ cũng không tháo xuống, thật ra thì Nam Dạ Tước làm sao biết tắm cho chó, nhiều lắm chính là đem nó tùy ý ném vào bồn tắm,

sau đó thoa sữa tắm lung tung rồi lại ôm ra ngoài.

Dung Ân đã

ngủ say trên giường, Nam Dạ Tước đứng ở trước cửa, bên chân còn có Dạ Dạ đi theo, hình ảnh một lớn một nhỏ đứng ở đó, sự kết hợp này nhìn vào có chút tức cười.

“Lông của nó rụng, bẩn chết được!” anh đi vào

với dáng vẻ đầy oán trách, Dạ Dạ hai mắt đen láy sáng bóng cũng chạy

vào, trên người nước từng giọt từng giọt rớt xuống, lông của nó không

dược sấy khô, liền kết lại từng bệt, nhìn rất thảm thương.

“Anh không sấy khô cho nó à, làm sao mà nó bước đi một đường nước chảy hết một đường vậy”

“Tại sao lại muốn tôi sấy khô cho nó, tôi là chủ nhân của nó mà còn phải đi

hầu hạ nó nữa à”. Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn Dung Ân chuyên chú lấy khăn lau khô cho Dạ Dạ, cô e dè cẩn thận ôm lấy nó ở trong lòng,

sau đó còn lấy máy sấy ra thổi khô cho nó.

Tiểu cẩu khoái chí

gục đầu nằm gọn trong chân Dung Ân, đúng là chỉ có nơi này là thoải mái

nhất, nó cọ cọ vài cái, phát ra âm thanh rù rù ra điều rất thỏa mãn.

“Chúng ta ngày mai đi ra ngoài ăn cơm tối” Nam Dạ Tước đã lâu rồi không có

cùng Dung Ân một mình đi ra ngoài, kể từ khi cô có chướng ngại về tâm lý cho đến nay, thời gian bọn họ ở riêng bên nhau cũng không nhiều lắm.

“Ngày mai là ngày gì đặc biệt sao?”

“Lễ Giáng Sinh có được tính vào hay không?” Nam Dạ Tước tay phải chống bên

người, ánh mắt ôn hòa nhìn xuống hai tay của Dung Ân “Chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, mấy cái ngày lễ kiểu này tôi cũng không để ý lắm,

tôi sẽ đặt chỗ tốt ở Thủy Vân vào tối mai, sau khi tan việc tôi về nhà

đón em.”

“Ngày mai tôi còn có việc” động tác trên tay Dung Ân ngừng lại “Nếu không tôi có thể tự đi, anh cứ đến đó chờ tôi nhé.”

“Được” Nam Dạ Tước cũng sảng khoái đồng ý “7 giờ tối, em đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi”

Dung Ân gật đầu, theo hoa văn trên lưng Dạ Dạ mà sấy khô, Nam Dạ Tước cuối

người xuống, thấy Dung Ân không có phát hiện liền đem thân thể nằm

xuống, tựa vào trong chăn, cô làm việc gì từ trước đến giờ cũng đề rất

chăm chú, Nam Dạ Tước một tay đưa lên trán, không biết cô có biết hay

không cái bộ dáng sấy khô cho tiểu cẩu, bộ dáng nhìn cũng rất động lòng

người.

Dung Ân suy nghĩ rất nhiều ngày, thật ra thì cũng là ngộ

ra được, thật sự, nhiều khi, nếu so với chết lựa chọn sống sót càng cần

nhiều dũng khí hơn. Ban đầu cô cho là Diêm Việt đã chết, cô cũng đã đau

khổ đến mức không muốn sống. Nhưng cô cũng không có nghĩ qua muốn chết,

bởi vì cô cùng Tư Cần không giống với nhau, cô ấy hoàn toàn chỉ có Hạ Tử Hạo, còn ngay lúc đó Dung Ân lại có rất nhiều ràng buộc.

Tư Cần sau khi chết, không tới mười ngày, vẫn tại khách sạn cao chọc trời đó,

tiệc đính hôn của Hạ Tử Hạo cùng Giang tiểu thư kéo dài thời hạn cử

hành, vào lúc này, không có phát cái gì ngoài ý muốn lần nữa, cho nên,

nói thực tế một chút, trên thế giới này không có người nào là rời khỏi

người nào là khôn