
ngươi cô đen bóng lộ ra vẻ
rất có thần, Dung Ân đem chăn bỏ xuống bên cạnh, Nam Dạ Tước ở kế bên cô ngồi xuống “Làm sao ngủ thiếp đi?”
Tiếng nói anh tràn đầy tình
cảm, Dung Ân vốn là chờ anh trở về, lại không nghĩ quá mệt mỏi mà ngủ
thiếp đi, hai gò má cô đỏ bừng, giống như là quả táo chín, đôi môi phơn
phớt hồng son dưỡng, Nam Dạ Tước lâu lắm không có đụng chạm đến phụ nữ,
lúc này thấy được cảnh tượng như vậy, tự nhiên thú tính nổi lên.
Cánh tay anh vòng qua bả vai Dung Ân, cúi đầu, chiếm lấy môi của cô.
Đầu lưỡi còn không có tham tiến vào, Dung Ân liền có thể cảm giác được anh
hô hấp dồn dập, áp về hướng bộ ngực của nàng mà phập phồng không ngừng,
hơi thở khàn khàn mang theo nguồn nhiệt xâm nhập cổ cô.
Vương
Linh vội đóng cửa phòng bếp, Nam Dạ Tước ngón tay lần theo vạt áo lông
của Dung Ân mà chui vào, bàn tay dán chặt lấy da thịt nhẵn nhụi của cô,
đồng thời dưới sự kích thích, cổ họng anh gầm nhẹ, dùng sức đem cô áp ở
trên ghế sa lon.
Dung Ân vươn tay che miệng anh lại, Nam Dạ Tước đem tay cô kéo ra, cô liền nghiêng đầu đi né tránh nụ hôn của anh.
“Anh không làm gì cả, chẳng qua là hôn mấy cái”
“Nam Dạ Tước.”
Nghe giọng cô như vậy, anh ban đầu bị dục vọng ngấm vào con ngươi liền lạnh
xuống chút ít, Dung Ân liền ngóc đầu dậy, Nam Dạ Tước căng thẳng, cũng
tùy theo ý cô mà nằm kế bên.
“Tư Cần trước khi chết, anh có đi
đến nhà tìm cô ấy phải không?” Vốn chuyện này đã qua, Nam Dạ Tước biết
cô vì chuyện của Tư Cần mà thương tâm, lại không nghĩ rằng cô có thể
nhắc lại.
“Đúng.”
Dung Ân thấy anh trả lời thẳng thắn liền gật đầu “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Hỏi cái gì?”
“Anh đối với Hạ Phi Vũ áy náy, cũng trả sạch sao?” Quả nhiên đúng như lời Hạ Tử Hạo nói, anh có đến qua nhà Tư Cần, Dung Ân dù có đánh chết cũng sẽ
không tin rằng, một Nam Dạ Tước cao ngạo như vậy lại sẽ đi đến nhà Tư
Cần mà tạ lỗi, tuy rằng Nam Dạ Tước không có nói gì, nhưng ở trong lòng
anh, anh đúng là nghĩ như vậy.
Đôi mắt anh dừng trên đôi mắt
sáng tựa như lưu ly của cô, anh thử phỏng đoán trong lời nói của Dung Ân có chứa ẩn ý gì, có phải ý của cô là thông thường phải trả sạch, bọn họ mới có thể nào không có đố kỵ mà ở chung một chỗ? Anh mặc dù không có
bức bách đối với Tư Cần, nhưng đã nghiêm trị đầy đủ tất cả những người
kia, chuyện Hạ Gia, anh cũng giúp không ít, anh biết Hạ Phi Vũ là như cũ không thể buông được, nhưng là, chuyện nên làm anh đều đã làm, vì vậy
không thể nào còn muốn liên lụy cuộc đời của anh “Anh đều trả sạch.”
Dung Ân nhắm hai mắt lại, ngực có cảm giác hít thở không thông như có ai
đang đè nén, “Chính là cái chết của Tư Cần, đã làm cho anh trả hết nợ
sao?”
Nam Dạ Tước nhớ tới lời nói trước khi chết của Tư Cần, để
cho anh có thể đối tốt với Dung Ân, những chuyện qua lại của bọn họ,
đúng là bởi vì hành động kia của Tư Cần mà hoàn toàn ngưng hẳn “Cứ cho
là như thế đi.”
Một câu trả lời như vậy, như một gậy đánh vào trong lòng Dung Ân, rất khó lại cởi bỏ.
Nam Dạ Tước thấy trong mắt cô dần dần hiện ra bi phẫn, suy nghĩ lại, thần
sắc của cô có gì đó không đúng, “Từ từ đã, cái gì mà Tư Cần chết đi để
trả hết nợ cho tôi sao? Cô ta từ trên khách sạn cao chọc trời nhảy
xuống, là bởi vì Hạ Tử Hạo, như vậy thì có quan hệ gì với tôi?”
“Cô ấy không phải là do anh bức tử sao?”
“Em có thể hay không cũng đừng đem chuyện gì xấu cũng để trên người tôi?”
Nam Dạ Tước sắc mặt trầm lại “Tôi đúng là có ghé qua nhà cô ấy, nhưng
chỉ nói mấy câu liền rời đi, em cho rằng tôi đi làm cái gì hay sao?”
“Không phải anh nói để cho Tư Cần nhảy xuống sao? Nếu không, liền không buông tha cho cô ấy cùng Hạ Tử Hạo?”
“Ai nói với em như vậy?” Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt âm u, bỗng nhiên
đứng dậy giận dữ hét, “Thì ra là em đào cái bẫy hướng về phía tôi mà
giăng, lần sau nói chuyện có thể hay không nói rõ ràng ra? Mẹ nó đừng có cái gì mà bày trò chơi chữ!”
“Nam Dạ Tước, anh nói cái gì đó?” Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi dừng trên mặt anh.
Anh đương nhiên là nói do thuận miệng, nhận thấy được cô đang nhìn chăm
chú, anh mân hạ khóe miệng, vén ống tay áo ngồi trở lại trên sofa, “Tôi
nói, em lần sau muốn hỏi cái gì thì gọn gàng gứt khoát nói thẳng ra,
đừng làm cho tôi phải đoán ý tứ trong lời nói của em, một chút không cẩn thận đã đoán sai, như vậy tôi ngay cả chết như thế nào cũng liền không
biết”. Giống mới vừa rồi, chính là ví dụ tốt nhất, may mắn là anh phản
ứng nhanh, mới không có bị hiểu lầm.
Dung Ân liếc mắt một cái,
“Không phải là tôi hoài nghi anh, chẳng qua là tôi thật sự nghĩ không ra cái lý do mà anh đi tìm Tư Cần.”
“Tôi biết” Nam Dạ Tước hai tay đan chéo ở trước người, “Chuyện này tôi không có nói cho em biết, chẳng qua là tôi cảm thấy tôi có lẽ nên gặp mặt cô ấy, sự tình ra như thế
này, tôi cuối cùng không thể trốn tránh mặc kệ, hoặc là bỏ qua một bên
mưu đồ thanh tĩnh cho bản thân. Tôi cũng không phủ nhận tất cả chuyện
này đều do tôi gây nên, tôi đến đó để nói với cô ấy, sớm biết sẽ có hôm
nay tôi lúc trước cũng sẽ không làm như vậy”
Dung Ân dựa lưng vào ghế