
ắt cô
ấy không được tiếp xúc bất cứ ai của Hạ Gia, cũng làm cho giữa chúng tôi từ đó kết thúc”.
Chẳng trách Tư Cần đêm đó rất thương tâm, cô ấy bảo Hạ Tử Hạo nói muốn cưới mình…
Dung Ân ánh mắt đau đớn, đến cả ót cô đều ong ong, cô tưởng rằng Nam Dạ Tước đã biết chân tướng trước sau, sẽ buông tay đối với Tư Cần, thật không
ngờ tới hắn vẫn ngầm hành động.
Hắn còn nói, là Tư Cần chính mình mệt mỏi rồi, tự mình muốn đi.
“Ở tiệc đính hôn hôm đó, cô ấy mặc áo cưới ngồi ở trên ban công lầu 10, cô ấy hỏi tôi, cô ấy có đẹp không?” Hạ Tử Hạo đưa ngón tay vuốt ve ở trên
mặt Tư Cần, trừ tấm hình này ra, hắn cũng không thể nhìn thấy được nụ
cười của cô ấy nữa rồi, “Tôi nói với cô ấy, chúng ta hãy rời chỗ này đi, chúng ta kết hôn, không bao giờ trở lại nữa”
“Lúc ấy Nam Dạ
Tước ở ngay phía sau cô ấy, Tư Cần vốn là đã đồng ý, cô ấy nói chỉ cần
tôi không chê, cô ấy sẽ bỏ tất cả để đi theo tôi, chúng tôi một lần nữa
bắt đầu” Giọng nói người đàn ông giống như có gì nghẹn nơi cổ họng,
“Nhưng …” hắn xoay mình cất cao giọng, giọng lên xuống giống như sóng
biển mà phập phồng “Tôi rõ ràng nghe được trong điện thoại giọng của Nam Dạ Tước, hắn nói, chỉ có cô ấy nhảy xuống, mới có thể kết thúc tất cả
chuyện này. Hắn đã đáp ứng Phi Vũ sẽ nghiêm trị hết những người đã tổn
thương nó. Tư Cần nếu không chết, hắn sẽ làm cho những điều kia tái diễn lại tổn thương cô ấy lần nữa. Tóm lại, hắn sẽ chia rẽ chúng tôi, cũng
làm cho cô ấy suốt đời cũng không có một ngày yên ổn.”
Dung Ân ngẩng đầu lên, phảng phất nhìn thấy lúc Tư Cần buông tay, thân thể dứt khoát rơi xuống rất nhanh.
“ Cô không cảm thấy cái chết của cô ấy cùng cô có quan hệ rất lớn sao?”
Hạ Tử Hạo xoay nghiêng đầu, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn cô.
Dung Ân bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân thật giống như bị chấn động rất nhiều.
“Nam Dạ Tước làm như vậy, chính là có thể làm cho chính hắn yên tâm thoải
mái, hắn tưởng như vậy sẽ làm cho Phi Vũ áy náy, còn hắn lại không có
chút nào gánh nặng cùng cô ở chung một chỗ. Hắn bức tử Tư Cần, để đổi
lấy chính mình thanh thản, nguyên nhân sâu xa rốt cục cũng là vì cô.”
Dung Ân hai mắt nhìn xuống ở trước mặt hắn, lùi lại từng bước lớn, phía sau
lại là mười mấy bậc thềm đá, cô thiếu chút nữa đã té lăn xuống bậc thềm.
Đối với Tư Cần, cô chính là trong lòng còn có áy náy, ngày đó ở Cám Dỗ, Hạ
Phi Vũ nếu không phải bởi vì chính cô mà làm nhục Tư Cần, tất cả mọi
người sẽ không có ngày hôm nay.
Ngôi mộ được đặt trong khu rừng
tùng bách, bốn mùa thường có âm thanh, Dung Ân theo thềm đá từng bậc đi
xuống, rất nhiều chuyện, đi tìm căn nguyên nguồn gốc, đều là không thoát khỏi có sự liên quan lẫn nhau, chuyện của Tư Cần là một bi kịch mà bọn
họ đều là những người ở phía sau ra tay, ai cũng đừng nghĩ bo bo giữ
mình.
Lát sau Hạ tử Hạo quay đầu lại, Dung Ân đã đi xa, bóng
dáng màu trắng hiu quạnh dần dần biến mất trong khu mộ đìu hiu, chỉ còn
thấy được mái tóc dài đen nhánh đang nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió.
Hắn ngồi yên ở trước mộ Tư Cần, trên mu bàn tay, một loạt các vết thương còn chưa kịp kết mài, lại vừa rỉ máu.
“ Cần, thật xin lỗi,” hắn vuốt ve tấm hình của Tư Cần, “Anh có phải đã
làm cho em ra đi không yên lòng? Em và em gái của anh đều là người mà
anh yêu, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì nó. Nó yêu Nam Dạ
Tước, nhưng anh nhìn ra được, Nam Dạ Tước không yêu nó, Phi Vũ sai, hắn
cũng có sai, hắn mới chính là hung phạm thúc đẩy chuyện này, chúng ta
không có được tình yêu, hắn cũng không xứng…”
Trên bia mộ, chính là tấm hình duy nhất trong cuộc sống cô ấy, đây là bộ dạng an tĩnh nhất của cô ấy, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười tinh khiết, cô muốn cho Dung Ân
hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy,
những người cô quan tâm, chẳng lẽ giờ đây lại giết hại lẫn nhau sao?
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đang đang chuẩn bị cơm tối, bên trong
phòng khách trống rỗng bởi vì có hoạt động bận rộn này mới không có vẻ
lạnh lẽo, bên ngoài tuyết đang rơi, trên cửa sổ kết lên một lớp sương
băng, Dung Ân thông thường có thói quen mở máy sưởi vào mùa đông, cô
mang đôi dép lê bằng lông mềm hình thỏ, cơ thể dựa trên ghế sa lon một
lúc không lâu liền ngủ say.
Nam Dạ Tước trở về rất đúng giờ,
Vương Linh thấy Dung Ân ngủ, cũng không có đánh thức cô, cầm lấy áo
khoác của anh treo lên, Nam Dạ Tước bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vừa vặn bao quanh thân thể cường tráng của anh.
Anh nhỏ giọng đi đến bên cạnh Dung Ân, ánh mắt liếc xuống nhìn cô “Ngủ bao lâu rồi?”
“Đoán chừng nửa giờ rồi. ” Vương Linh đáp.
Nam Dạ Tước mân lên môi mỏng, sắc mặt có chút âm u, “Ngủ lâu như vậy, cô
không biết lấy mền đắp lại cho cô ấy sao? Ngã bệnh rồi làm sao ?”
Vương Linh cũng là do bận rộn mà quên mất, cúi đầu “Thật xin lỗi, tiên sinh.”
Nam Dạ Tước xua tay, anh từ trước đến giờ đối với người giúp việc không
tính là nghiêm khắc, Vương Linh lấy ra cái chăn bông mới, anh đem nhận
lấy sau đó đem nó phủ trên người của Dung Ân, vừa muốn ôm cô đứng lên,
cô liền dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Con