
ng có chuyện gì,
Dung Ân nếu là biết biến cố sau này, ngày đó dù thế nào cô cũng sẽ không đi .
Ngày hôm sau, điện thoại Tư Cần tắt máy. Dung Ân qua tìm,
chủ nhà nói Tư Cần đã dọn nhà trong đêm, đi rất gấp, ngay cả tiền thừa
cũng không lấy.
Cô lần nữa biến mất.
Dường như là đồng
thời, Hạ gia truyền ra tin vui, Hạ Tử Hạo nửa tháng sau sẽ cùng Giang tiểu thư đính hôn, chuyện này không khác gì một làn sóng không nhỏ.
Người sáng suốt rất tinh tường, Hạ Tử Hạo nhận hối lộ, mặc dù đến nay đã
chìm xuống, nhưng đối với những người tham chính mà nói, danh tiếng quan trọng nhất, trước tình trạng nguy cấp này, đám hỏi cùng Giang gia, là
lựa chọn tốt nhất bác bỏ tin đồn.
Hạ gia cùng Giang gia, mấy đời qua lại thân thiết, hai đứa bé cũng là thanh mai trúc mã, tiệc đính hôn này, ở trong mắt mọi người đương nhiên là nước chảy thành sông.
Tiệc được đãi ở nhà hàng cao chọc trời, bao hết một tầng.
Nam Dạ Tước được mời, vốn không muốn tham dự, nhưng ngại từ chối, vẫn là một mình đi trước.
Dung Ân thuê xe đi tới vùng ngoại thành, cô mua một bó hoa, đi vào khu mộ,
đến trước mộ bà nội, liếc thấy trong bình hoa có vài bông Bách Hợp, chen chúc nhau, trên mặt còn có những giọt nước còn mới.
Trong đầu cô phản ứng đầu tiên chính là Tư Cần đã đến.
Dung Ân thả hoa trong tay rơi xuống, sải bước đến cửa, ông lão chịu trách
nhiệm trông coi chỗ này mỗi ngày có người đến đều có ghi chép, mới có
thể điều tra ra.
“Ông lão, tôi muốn hỏi, ngôi mộ 1314, hôm nay
có người đến thăm sao?” (Không biết các bạn có biết điều này không, 1314 nghĩa là trọn đời trọn kiếp, y như 520 là anh yêu em ý)
Ông lão bên trong đang xem báo, nghe được câu hỏi, giơ mắt kiếng trên mũi lên, ” Hôm nay có một cô gái đến, ta xem xem, ” ông lật sổ ra, ” Đúng, là ngôi mộ 1314.”
“Xin hỏi, bộ dáng cô ấy như thế nào, ông thấy cô ấy đi hướng nào rồi?”
“Một cô gái rất đẹp, đúng rồi, cô bé thật kỳ quái, tới tảo mộ, lại mặc áo cưới, ban ngày, hù dọa ta sợ gần chết…”
Dung Ân ánh mắt sợ run lên, vội vàng cám ơn sau chạy ra ngoài, cả trái tim
cô như muốn nhảy khỏi cổ họng, bước đi hư ảo giẫm lên bông, cô đón xe
chạy thẳng đến khách sạn cao chọc trời.
Nam Dạ Tước vừa tới, liền nhận được điện thoại của Dung Ân, anh nhếch khóe miệng cười, ” Alo, Ân Ân?”
“Alo, anh nhìn thấy Tư Cần không?”
Nam Dạ Tước ánh mắt quét bốn phía, ” Không có, cô ấy sao lại ở đây?”
“Dạ,” Dung Ân dưới tình thế cấp bách, liền gọi ra tên của anh, ” Em sợ Tư Cần làm chuyện điên rồ, anh xem giúp em một chút, nếu thấy cô ấy ở khách
sạn…, nhất định phải ngăn cản cô ấy, em sẽ đến ngay.”
“Được” Nam Dạ Tước mặt sắc mặt ngưng trọng, thu hồi điện thoại.
Các vị khách bắt đầu kí tên, Hạ Tử Hạo cùng Giang tiểu thư xuống xe,
những cô gái khánh tiết (là những người đứng xếp hàng trước những cửa
khách sạn trong các tiệc cưới) bước ra nghênh đón, trưởng bối hai bên
cười rực rỡ, như tắm gió xuân.
“Nhìn kia, đó hình như là người —”
Trong đám người, không biết là người nào dẫn đầu hô lên một câu, rất nhiều
người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trên lầu 10, một cô gái mặc áo cưới
ngồi trên lan can, cặp chân trơn bóng mảnh khảnh nhẹ nhàng quơ, có người bị làm cho sợ đến luôn miệng thét chói tai. Nhân vật chính hôm nay cũng tới đến trên quảng trường, hắn mặc tây phục màu trắng nho nhã, tuấn
lãng phi phàm, ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt vốn cũng không có vui mừng
lập tức liền căng thẳng .
Nam Dạ Tước cũng phát hiện, trong con ngươi anh hiện lên bén nhọn, thừa dịp nhiều người, đi tới bên trong khách sạn.
Tư Cần ngồi ở ngoài vòng bảo hộ của ban công lộ thiên, chỉ cần ngiêng người, thì lập tức rơi xuống.
Sắc mặt Hạ Tử Hạo cứng đờ, vạt ra đám người chạy đến phía trước., ” Tư Cần xuống, Tư Cần….”
“Tử Hạo,” Giang tiểu thư không vui nhíu mày, hôm nay khách mời đều là những nhân vật tầm cỡ của thành phố Bạch Sa, hắn làm mất mặt như vậy, cô cũng sẽ gánh không nổi, ” Anh làm cái gì vậy?” Cô ta đi đến bên cạnh Hạ Tử Hạo, kéo nhẹ ống tay áo của hắn.
Hạ lão gia tức thẳng dậm
chân, tiếng nói tức giận mười phần, “Ngươi trở lại cho ta, hôm nay là
tiệc đính hôn của ngươi đó!” Người đàn bà này, phá hủy hai đứa con của
ông ta, còn mặc áo cưới đên đây làm loạn, cô ta cũng không nhìn xem hôm
nay là tình cảnh gì!
“Tư Cần, em xuống đây, phía trên nguy hiểm —— “
Cô gái phía trên tựa hồ nghe được tiếng kêu to phía dưới, cô nàng đung đưa hai chân, từ từ cúi đầu xuống, Hạ Tử Hạo, quả nhiên như lần đầu cô
gặp gỡ, vẫn cói mắt giữa đám đông. Tư Cần nhẹ vén lên khóe miệng, cô gơ
tay lên, trên cổ tay trắng, hai chữ Tử Hạo rõ ràng, ánh mặt trời xuyên
thấu qua khe hở bắn vào trong mắt cô, cô chợt cảm thấy choáng váng, thân thể nghiêng qua , thiếu chút nữa trồng xuống.
“A —— ” có người thét chói tai liên tục .
Một cánh tay Tư Cần kịp thời vịn lại lan can, làn váy của áo cưới màu trắng giống như một đôi cánh trắng tinh, cô cười cười, cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Điện thoại đổ chuông một chút, Hạ Tử Hạo liền bắt lấy.
“Tử Hạo, hôm nay em đẹp không?”
“Đẹp, Tư Cần, trong lòng anh em đẹp nhất.” Giọng ng