
inh sợ run lên, Dung Ân ban đầu đã dặn dò, không được đeo trước mặt
Nam Dạ Tước, nhưng là ngàu hôm qua ra ngoài uống rượu mừng, hôm nay quên tháo xuống.
Nam Dạ Tước nghiêm mặt đặt đũa xuống, thấy bộ dạng
này, Vương Linh nào dám giấu giếm, ” Cậu chủ đừng hiểu lầm, là Dung Ân
tiểu thư tặng cho tôi, lúc trước, chị ấy bỏ đi rất nhiều đồ, tôi không
nỡ vứt, liền lén cầm về nhà.” Nam Dạ Tước hai tay chống trên mặt bàn, hai tròng mắt sắc bén quét về một phía.
“Nếu là cô ấy cho cô, thì là của cô rồi.” giọng nói anh u ám, anh mua nhiều
đồ cho Dung Ân như vậy, cô không quý trọng, tùy tiện cho người khác, anh tất nhiên cũng không thể nói gì.
“Cậu chủ, Dung tiểu thư là
người tốt.” Vương Linh thấy anh không vui, lại nhớ lúc trước Dung Ân đối với cô thật tốt, lien62voi65 vàng nói tốt cho cô.
Nam Dạ Tước nhấc một cái chân thon dài, nửa người trên dựa vào phía sau, ” Thật sao, tốt như thế nào?”
” Dung tiểu thư gương mặt luôn ôn hòa nhã nhặn, chị ấy nói nhiều đồ như
vậy chị ấy cũng không thể mang đi cũng không dùng đến, để lại cho tôi
rất nhiều, đêm đó cô ấy thu xếp đồ đạc, tôi cũng không biết anh muốn để
cô ấy đi, nếu không, tôi sẽ trò chuyện với cô ấy thật nhiều…” Vương Linh cho rằng , Dung Ân đêm đó hết sức đau khổ, thử nghĩ xem, chính người
đàn ông mình yêu đuổi mình đi, có người phụ nữ nào chịu đựng được?
Nam Dạ Tước thấy cô vẫn còn nói tiếp, nhạy bén bắt lấy một câu khác thường, “Buổi tối nào?”
Anh để cho Dung Ân đi, hơn nữa còn cùng nhau ăn cơm trưa, mà lúc đi lại là buổi tối, hẳn là cô sớm đã rời khỏi.
“Chính là trước một hôm Dung tiểu thư đi, cô ấy sai tôi ra ngoài mua đồ, sau
khi tôi trở về đúng lúc nhìn thấy cậu chủ rời đi, tôi vốn đã nấu đồ ăn
khuya bưng lên, sau đó thấy chị ấy đang thu dọn đồ một mình, nên không
quấy rầy chị ấy.”
Nam Dạ Tước khẽ nhắm mắt lại, trước đó, anh
cũng không tiết lộ ý định kia, đêm đó, là Dung Ân cố ý chủ động, là cô
nói muốn giao dịch làm anh càng chán ghét, ngày thứ hai mới quyết định
để cô rời đi, nhưng cô, há có thể lường trước điều đó?
“Cô ấy còn nói gì không?”
“Dung tiểu thư ngày hôm đó rất kì quái, tôi nghĩ thầm do cậu chủ đã lâu không về, trong lòng chị ấy chắc là không vui, chị ấy ban ngày thu dọn đồ
đạc, tôi liền hỏi chị ấy đi đâu, Dung tiểu thư nói, về nhà.” Vương Linh
cho rằng, những lời cô nói đều tốt cho Dung Ân.
Nam Dạ Tước móc ra một điếu thuốc, đốt lên, khói hu ảo quanh quẩn đầu ngón tay, ” Lúc cô ấy ở nhà, thần sắc như thế nào?”
“Dung tiểu thư rất bình thản, có đôi khi tôi dọn dẹp phòng, nhìn thấy chị ấy
trồi ở ban công đánh máy tính, mới đầu tôi cho là cô ấy đang chơi game,
sau mới biết là làm việc. Có lúc, chị ấy ngồi đó một ngày cũng không nói mấy câu, cho nên tôi không hiểu, Dung tiểu thư rất yêu cậu chủ, nhưng
vì sao anh về nhà, chị ấy đều cùng anh gây gỗ, mỗi lần sau khi anh rời
đi, chị ấy mới khôi phục lại dáng vẻ bình thản ban đầu.”
Nam Dạ
Tước cầm điếu thuốc, hai ngón tay gạt mạnh, khói bụi bắn trên mu bàn
tay, anh cũng không có cảm giác đau, thì ra là, chỉ có ở trước mặt anh,
cô mới có cái dáng vẻ cuồng loạn như vậy.
Nhưng như vậy, dường
như cũng không chúng minh được điều gì. Bọn họ ở bệnh viện cãi nhau một
trận, rồi lại nói chuyện đứa bé, cô bụng đầy suy tính, nhưng vậy cũng
không sai sự thật, cho dù trước đó Dung Ân có thu dọn đồ chuẩn bị rời
đi, nhưn vậy cũng có thể nói, cô đã tự biết rõ.
Không muốn ăn
một chút gì nữa, Nam Dạ Tước đứng dậy đi tới phòng ngủ, sau khi Dung Ân
đi, nơi này lại cảm thấy vắng lạnh gấp bội, tất cả dấu vết của cô đều bị tẩy rửa sạch sẽ, tinh tế nhớ lại, một chút cảm giác quen thuộc cũng
không có.
Nam Dạ Tước dang rộng người nằm trên giường lớn mềm
mại, ánh mặt trời nóng bỏng bị chắn ở ngoài, không ngăn được những tia
nắng nhỏ nhoi len lỏi vào, anh đưa tay gối ở sau ót, khẽ neng6 tay,
phảng phất có thể nhìn thấy bóng lưng gầy kia đang uốn éo trên ban công, cô đứng dậy, giống như gấu koala treo ngược người xuống, nói, ” Tôi
nhàm chán chết thôi… Nam Dạ Tước, anh nuôi tôi.”
Anh muốn nuôi
cô, cho cô một cuộc sống thật sung sướng, anh muốn quý trọng, nhưng hết
lần này đến lần khác, Dung Ân đều không biết quý trọng.
Có nhiều thứ, phiền chán, liền bị Nam Dạ Tước đá một cước đi rất xa, kiếp này
không muốn nhìn thấy nữa, anh nhắm mắt lại, ngẫm lại, cũng chỉ là một
người đàn bà thôi, cần gì phải vắt óc nghị ngợi nhiều như vậy.
Đang nằm trên giường, anh bật dậy, vết sẹo như con rết dữ tợn trong lòng bàn tay nhưng lại không phá hỏng bàn tay tinh xảo của anh, ngược lại, lại
tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Mở ngăn kéo ra, trong lúc vô tình
thấy hộp trang sức trong góc khuất, Nam Dạ Tước cầm nó trong lòng bàn
tay, tiện tay mở ra, bên trong trống rỗng, những thứ trang sức kia đều
đã bị Dung Ân mang đi.
Anh nhếch miệng cười, thậm chí cảm giác ý nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười, Nam Dạ Tước ném hộp trang sức vào lại ngăn kéo, vừa muốn đóng tủ lại, liền thấy hộp trang sức bị lật tung do bị ném mạnh, giờ đây, rớt ra một tờ giấy. Anh cầm lên vừa nhìn thấy
mấy chữ lại đem hộp trang s