
có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn chúng.
“Nam Dạ Tước, hôm nay tao sẽ cho mày ăn cá!”
Người đàn ông cười khinh bỉ, đã bức được đến bước đường cùng, không hề tỏ ra
yếu thế, “Hôm nay tao chết, hoặc mày chờ tao giết hết chúng mày đi!”.
Không còn xa nữa là hai ngọn núi sừng sững chặn đường, chỉ để lại một khe hẹp rất nhỏ để đi qua, dường như không đủ một ca nô lọt được, Nam Dạ Tước
chỉ đành đánh cược với số phận, “Ân Ân, giữ chắc”.
Lúc này, Dung Ân chỉ còn có thể tin tưởng anh, cô vội vàng ôm lấy một trụ sắt, toàn thân áp sát.
Mồ hôi từ trên mặt người đàn ông từng giọt chảy xuống vòm ngực tráng kiện, rồi tan xuống trên họng súng sinh tử.
“Mau đuổi theo, không được để bọn chúng chạy thoát…..”
Một bên hông Nam Dạ Tước áp sát trên mắt sàn, đột nhiên ngoặt trái, toàn bộ ca nô lật nghiêng, toàn thân Dung Ân tưởng như đã rơi xuống biển, cô
mắt mở trừng trừng nhìn ca nô xuyên qua khe hẹp với hy vọng mong manh.
Cố nén cảm giác sợ hãi, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, hai tay bám trụ
chắc chắn, mắt nhắm chặt.
Phía sau, truyền đến tiếng va chạm dữ
dội, trước mắt tối tăm mịt mờ, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân như bị
quẳng đi, cô tuyệt vọng kêu lên, cơ thể bị hất quăng xuống mặt biển.
Chỉ uống vài ngụm nước, may mắn trên người cô có mặc áo cứu sinh.
Khi mở mắt ra, bốn phía tối tăm, nước biển lạnh lẽo dần xâm nhập vào trong
người, khiến cô đột nhiên giật mình, “Nam Dạ Tước, Nam Dạ Tước…..”.
Xa xa nhìn lại, giữa hai ngọn núi, khe hẹp nhỏ như vậy, anh ta lại có thể
xuyên qua, ca nô kẹt lại ở trong, đã bị làm hỏng đến không rõ hình thù.
Như vậy, đây là phía sau núi?
Ánh mặt trời thậm chí không lọt vào nơi đây, chẳng trách người cho thuê ca
nô đã dặn dò không được phép vượt qua đó, Dung Ân hai tay quờ quạng xung quanh, một mình cô độc, khiến cô sợ hãi, toàn thân run rẩy, giọng nói
run run, “Nam Dạ Tước….”.
Lúc này, cô muốn nghe thấy giọng nói của Nam Dạ Tước hơn bất cứ điều gì, dù chỉ là một chữ.
Dung Ân không dám di chuyển, tứ phía cô tịch như dọa người, thi thoảng lại
có tiếng côn trùng kêu lên, gay gắt mà bén nhọn, ngoài khơi bập bềnh,
dập dờn, dường như bất cứ lúc nào cũng có gì đó sắp sửa công kích.
Đột nhiên có thứ gì đó chạm vào vai Dung Ân, cô thất kinh đẩy ra, lại nghe thấy thanh âm rên rỉ lí nhí. “Thế, Diêm Việt đâu?”
———
“A…..”
“Nam Dạ Tước!”
sự sợ hãi của Dung Ân cuối cùng được trấn an bội phần, cô vươn tay, vừa
vặn đỡ được người đàn ông nửa người trên chưa chìm hẳn, cô chậm chạp
tiến lại gần, một cánh tay người đàn ông đã khóa trụ cô, áp sát khuôn
mặt lạnh cóng của Dung Ân vào vòm ngực của mình.
Mãi cho đến lúc này, Dung Ân cơ hồ mới như muốn khóc nấc lên vì mui mừng khôn siết, hai tay cô vòng qua thắt lưng Nam Dạ Tước, ôm thật chặt tấm lưng anh, mỗi
lúc một gần gũi hơn.
Bàn tay của người đàn ông đặt sau gáy cô
vuốt nhè nhẹ, mặt nước xung quanh, lan tràn là máu tươi đỏ ngầu, Dung Ân buông tay, giọng nói lạc đi vì sợ hãi và run rẩy, “Anh sao rồi?”.
Nam Dạ Tước tỏ vẻ hời hợt, “Không sao, chỉ là trúng một viên đạn”.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Nước biển thâm nhập vào từng thớ da
thịt, len lỏi qua từng lỗ chân lông, nơi này lại tràn ngập âm khí (vì
không có ánh mặt trời ý ), Dung Ân rét cóng khiến hai hàm răng va chạm lẫn nhau không ngừng, nếu như không có anh, e rằng cô đã tuyệt vọng mà chết.
“Tìm xem, có bờ không”, Nam Dạ Tước tỉnh táo lại, lúc này, nếu xung quanh chỉ là biển cả, hai bọn họ sẽ không còn đường sống.
Dung Ân không hề có kinh nghiệm đi xa, dĩ nhiên sẽ chỉ biết dựa vào Nam Dạ Tước.
“Anh còn sức không?”
“Vết thương nhẹ, không việc gì”.
“Không thì anh ở lại đây, tôi đi thăm dò, tìm được rồi, tôi sẽ lập tức quay
lại”, Nếu cố thêm nữa, chắc chắn sẽ làm tiêu hao khí lực của Nam Dạ Tước quá phân nửa, lúc này, chỉ có áo cứu sinh mới có thể giúp anh chèo
chống được trên mặt biển, người đàn ông cũng không phô trương thanh thế, “Được”.
Tay trái móc ra một chiếc bật lửa, bật lên, ánh lửa
chập chờn nhanh chóng le lói trong không gian đen ngòm lạnh lẽo, trước
mắt đột nhiên có ánh sáng, phản chiếu vào trong mắt, ánh lên vẻ mặt lo
lắng của Dung Ân.
“Ân Ân, cuối cùng cũng có ngày trông thấy được em vì tôi mà lo lắng”
Lần này, Dung Ân không đôi co cùng anh, cánh tay Nam Dạ Tước máu đã bắt đầu đông lại, chiếc áo màu trắng hoen ố những vệt máu đỏ sậm, Dung Ân cố
nén trụ trong lòng sự kinh sợ, cầm lấy bật lửa trong tay anh.
Đem theo hy vọng mong manh, tưởng chừng như không tìm được bờ, Dung Ân cầm
theo bật lửa dần dần biến mất trong mắt Nam Dạ Tước, sau một hồi, mới
nghe được giọng nói mừng rỡ của cô truyền đến, “Chỗ này có một cái
hang……”.
Dung Ân theo lối cũ trở lại, từ xa nhìn đến chỉ thấy
thân thể Nam Dạ Tước đang nổi trên mặt nước, đầu chìm ngỉm trong nước,
cô vội vàng lại gần, khẩn trương túm lấy một cánh tay anh, “Tôi đưa anh
đi, lập tức bám vào”.
Tắt bật lửa, không gian lại chìm ngập
trong bóng tối, không nhìn ra bất cứ hình thù vật thể nào, Dung Ân thở
khó nhọc, tay phải Nam Dạ Tước đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có thể
theo sức nước,