
sinh
cho cô cái vỏ ngoài cũng không tính là quá kém, cô đêm nay ra ngoài liền thượng người ngoài kia cho tôi, sang năm tôi muốn ôm cháu –”
Cháu cháu cháu cháu cháu……
Câu trả lời phảng phất lượn lờ giữa trời đất, bên trong ngoài cửa nhất thời im lặng.
Kì Kì hóa đá tại chỗ.
Mẹ, mẹ có thể nhỏ giọng một chút được không……
Hóa ra…… Hóa ra đây là dự cảm xấu của cô ngày hôm nay……
“A.” Sau một lúc lâu, một tiếng cười nhẹ từ bên ngoài vang lên.
“Aha ha ha, phụ nữ chính là thích nói chuyện phiếm.” Ba Thẩm pha trò theo.
Kì Kì ngay cả tâm tư muốn chết cũng có rồi.
Mình không muốn đi ra ngoài…… Mình không muốn đi ra ngoài……
“Đi ra ăn cơm!” Niếp Tiểu Thiến bỗng nặng nề đi ra.
Một bữa cơm này, Kì Kì ăn không thấy vị gì cả.
Cuộc đời cô có hai đại khắc tinh, ở nhà là mẹ, ở công ty là Âm đại nhân. Nay hai đại khắc tinh thế nhưng tề tụ một chỗ! Trời cao bất nhân, không còn gì có thể vượt qua nữa rồi.
Trong bữa cơm đầu cô không dám ngẩng
lên, trên thực tế, từ thời khắc Âm đại nhân vào cửa kia, ánh mắt của cô
liền không dám rơi trên người anh.
Ăn xong cơm, ba Thẩm buông bát đũa, đề nghị pha trà nói chuyện phiếm.
Trời ạ, ba già à, đừng có pha, mau để anh ta đi thôi!
“Đi dạo chợ đêm.” Niếp Tiểu Thiến đột nhiên hạ ý chỉ.
“Cũng tốt cũng tốt, mọi người cùng đi dạo chợ đêm.” Ông Thẩm ba phải liền muốn đứng lên rồi.
“Ông ngồi xuống!” Niếp Tiểu Thiến lành lạnh nhìn thẳng con gái. “Kì Kì, cùng A Nhạc đi dạo, chợ, đêm.”
Kì Kì đang thu bát tay chợt run lên, thiếu chút nữa làm rơi đống bát chén.
Mẹ, tú bà thanh lâu bán hoa khôi tốt xấu gì cũng phải đấu giá trước chứ!
Ba Thẩm đồng tình liếc con gái một cái.
“Mẹ, hiện giờ không thịnh hành cái này nữa rồi.” Cô nhỏ giọng than thở với mẹ.
“Vậy sao?”
Cô lập tức trả lời, “Đương nhiên…… phải……”
Chờ một chút, giọng nói nhàn nhạt kia rất quen, không giống của mẹ cô……
Kì Kì vừa nhấc mắt, liền đụng phải tròng mắt đen của Âm đại nhân.
Anh ta mặc màu lam nhìn thật đẹp.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu lại là cái này.
Áo khoác tây trang của anh vừa vào cửa liền đã cởi ra, trên người là chiếc áo sơ mi màu lam đường vân đơn giản, caravat màu lam đậm được nới lỏng
treo trên cổ, hai cúc áo được cởi lộ ra màu da nâu nhạt.
Âm Nhạc không phải là người đàn ông quá tuấn mĩ, nhưng cũng là người dễ nhìn.
Anh hơn người ở chỗ khí chất. Anh không có hơi thở của loại người nói năng
ngọt xớt trong thương trường, thậm chí cả nhuệ khí bình thường lúc ở
công ty, lúc này cũng thu lại, thoạt nhìn tựa như chàng trai trẻ tuổi
ngoan ngoãn lễ độ. Kỳ thật, thật sự hấp dẫn người……
A a a a – cô vậy mà lại mơ mộng về Âm đại nhân, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh đó!
“Con, con đi rửa chén!” Màu đỏ xông lên má ngọc, cô quay đầu chạy tới phòng bếp trốn.
“Đi, dạo, chợ, đêm!”
“Con mới……” Chờ một chút! Đây không phải cơ hội để trốn sao?
Chủ đề bất ngờ chuyển tiếp, Kì Kì quay đầu thành khẩn nhìn Âm Nhạc, “Tôi
mới muốn hỏi đây! Âm đại nhân, mời anh cùng…… Không, xin cho tôi có vinh hạnh đi dạo chợ đêm cùng anh.”
Mắt cô lóng lánh ánh nước, cố
gắng truyền đạt khát cầu của mình với anh: Làm ơn cứu tôi ra khỏi gian
quỷ ốc này, tôi không muốn ngủ ở đây!
Con ngươi đen của Âm Nhạc
chợt lóe, ngay khi cô nghĩ anh muốn từ chối, “Chàng trai trẻ tuổi ngoan
ngoãn lễ độ” hơi gật đầu một cái với vợ chồng họ Thẩm.
“Vậy, bác trai bác gái, cháu đi chợ đêm cùng Kì Kì một chút.”
Trời xanh rốt cục có mắt. Kì Kì hai tay khép lại rưng rưng.
※ ※ ※
Tự do rồi! Thoát khỏi biển lửa rồi!
Kế tiếp phải nghĩ, thoát khỏi người bên cạnh như thế nào.
Kì Kì trong lòng lo sợ, đi cùng anh trong ngõ nhỏ yên tĩnh. Qua hai chỗ
ngoặt nữa liền tới đường lớn, nơi đó mới có chợ đêm. Nhưng cô muốn đến
đường lớn rồi, hai người liền mỗi người một ngả, rồi cô tự về chỗ phòng
thuê ngủ cơ.
Thử vài lần, cũng chưa dám mở miệng, người đàn ông bên cạnh tinh thần trầm lắng, không biết suy nghĩ cái gì.
“Hóa ra, cô chính là cô con gái ‘vừa ngốc vừa đần lại không có tiền đồ ngay
cả bạn trai cũng không kết giao nổi tương lai không biết nên làm thế
nào’ kia.” Quản lý đại nhân thản nhiên ra tiếng.
…… Mẹ, con thật sự có nhiều ưu điểm vậy sao?
“Ý, cho nên ngay từ đầu quản lý không biết tôi là con gái nhà này sao?” Cô đột nhiên lĩnh ngộ.
Âm Nhạc liếc cô một cái, ánh mắt nhạt nhẽo khiến cô không giải thích được, nhưng mà Kì Kì đoán rằng, có lẽ không ngoài ý tứ “tôi cũng lười phải
biết đến”.
Đừng quên, đây là người đàn ông ghét nhất kẻ đi cửa
sau. Kì Kì ở trong lòng không ngừng cảnh giác bản thân. Tự rút phần mình thôi!
“Vậy, quản lý……”
“Khó trách.”
Câu tạm biệt còn chưa nói hết, một câu ngắn gọn của anh lại bay ra.
“Khó trách cái gì?” Kì Kì thật cẩn thận nói tiếp.
“Khó trách cô luôn có cái vẻ chim sợ cành cong.” Hóa ra là do bị mẹ áp.
“Chính là vậy sao?” Trong lòng Kì Kì nhất thời hiểu ra, “Quản lý, chúng ta
giao hẹn một chút, tương lai khi chúng ta làm ba làm mẹ, trăm ngàn lần
không được đối xử với bọn nhỏ như vậy nhé.”
“……”
“A! Tôi
là nói, sau khi chúng ta đều tự làm ba mẹ, chứ không phải là chúng ta
cùng nhau làm ba mẹ…… chính là,