
là như vậy, ngoại trừ Kì Kì là Muggle đây, phụ nữ gia tộc cô đều đi theo con đường u ám, rất có phong thái nữ quỷ. Nhưng nữ quỷ và
“Tư tư”* giống nhau, không chỉ có một loại, thậm chí còn nhiều loại hơn
so với “Tư tư”.
*斯斯 từ này mình tìm không ra, ai biết chỉ nhé
Có kiểu hình nữ quỷ âm trầm rét lạnh, có kiểu hình thê lương hung thần, có kiểu xương cốt không đầy đủ, cũng có kiểu hình Nhiếp Tiểu Thiến*.
*Là nhân vật trong Thiến nữ u hồn được thực hiện dựa theo một câu truyện
ngắn vào đời nhà Thanh trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng
Linh.
Nhân vật chính của câu truyện, Ninh Thái Thần là một anh chàng
chất phác, tốt bụng, và hiền lành, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa
tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Nam Nhược Tự - ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người
mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái
xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến - thực chất là một hồn ma chưa thể siêu
thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi
biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến
Xích Hà (Ngọ Mã), Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được
siêu thoát...
Mẹ cô chính là một Niếp Tiểu Thiến.
Mẹ Thẩm tuổi đã quá
bốn mươi, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật. Làn da của bà tinh xảo không có một chút nếp nhăn, trong mái tóc đen dày không hề nhiễm sương
trắng (chỉ tóc bạc), dáng người cao duyên dáng được bọc trong chiếc váy
dài màu trắng gạo – Vị mỹ nữ này mà đứng cùng một chỗ với con gái, sẽ bị nghĩ nhầm thành chị gái xinh đẹp kinh người của cô.
Tuyệt lệ. Kì ảo. Trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một thân tái nhợt lạnh nhạt, nhưng lại là đồ trang sức tốt nhất của bà.
Đừng quên Kì Kì có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân.
Tuyệt sắc nhân gian như thế, dù sao cũng hiếm thấy. Hơn nữa một tuyệt sắc
nhân gian sánh đôi với một bác trai trung niên hàm hậu, lại càng hiếm
thấy.
Khiến mẹ Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chính là,
vẻ ngoài của con gái tuyệt sắc nhân gian giống mình, nhưng bên trong lại giống ba già hàm hậu của cô.
Chẳng qua Âm đại nhân không hổ là
Âm đại nhân, vẻ mặt điều chỉnh một cái, lập tức như thường, chủ động
đứng lên chào hỏi trưởng bối.
“Bác gái Thẩm, thật ngại, gần đây trong công ty tương đối bận rộn, cháu tới muộn một chút.”
Cô gái bên cạnh làm cùng công ty với anh, mồ hôi đã sớm chảy ròng ròng từ nửa tiếng trước.
“Đến là tốt rồi.” Bước chân Niếp Tiểu Thiến đạp nhẹ đến không giống người, bay tới trước mặt anh.
Dạo một vòng quanh chàng thanh niên, xoa bóp bờ vai anh, cầm tay cùng khuỷu tay, đánh giá khí sắc cùng vẻ mặt một chút, rốt cục vừa lòng gật gật
đầu.
“Gầy một chút, nhưng khí sắc không tệ.” Nói xong liếc con gái một cái.
Bởi vì tầm mắt của bà rất rõ ràng, Âm đại nhân cũng cứ vậy mà nhìn theo,
sau đó Kì Kì khó hiểu tựa như con kiến bị đặt dưới kính hiển vi, lại rơi vào thác mồ hôi lần nữa.
Đại nhân, ngài đừng nhìn tôi, tôi đến
sớm hơn so với anh là bởi vì tôi chỉ là cái đinh ốc nhỏ tầm thường, anh
là nhân vật siêu cấp lớn, hai chúng ta không thể so sánh được.
“Dạ, dạ, khí sắc không tệ, khí sắc không tệ.” Cô chỉ dám phụ họa.
“Hừ.” Niếp Tiểu Thiến quay đầu hòa nhã nói: “Cháu cứ ngồi đi, bác xào chút
rau nữa là xong rồi. Con nhóc chết tiệt kia còn không vào giúp đỡ đi mà
còn ngồi kia!”
Từ mở đầu dịu dàng đến cay cú đằng sau thay đổi rất tự nhiên, không có chút vết hở.
“Được! Con đến đây.” Lần đầu tiên Kì Kì nghĩ đến chuyện giúp đỡ.
Vừa tiến vào phòng bếp, cô lập tức khẩn cấp hỏi: “Mẹ, sao lại thế này? Bác Vương sao lại có con trai họ Âm?”
Họ Âm ở Đài Loan không tới vài người, nếu biết sớm hôm nay có khách hơn
nữa còn là họ Âm, thì dù có bị đánh chết cô cũng sẽ không về.
“Nhà mẹ đẻ dì Vương của con họ Âm, con trai thứ hai theo họ mẹ. Rửa rau!”
Niếp Tiểu Thiến quăng một bó rau chân vịt cho cô, quay đầu chiên cá.
“Mẹ, sao mẹ không nói sớm trước cho con? Mẹ biết anh ta là ai không?” Kì Kì thở phì phì tay mở vòi nước.
“Không phải là đầu lĩnh công ty con hay sao?”
Niếp Tiểu Thiến đứng vững không sợ hãi lại lần nữa khiến cô chấn động ngã trái ngã phải.
“Hóa ra mẹ biết! Vậy sao trong điện thoại mẹ không đánh tiếng trước?”
“Đánh tiếng cái đầu con ấy! Đánh tiếng con sẽ về sao?” Niếp Tiểu Thiến tức giận giơ tay gõ đầu cô một cái.
Bình tĩnh nói chuyện, làm gì phải động tay động chân thế? Cô liếc liếc phía
bên ngoài, cố gắng đè thấp tiếng nói, để tránh bị người trong phòng
khách nghe thấy.
“Sao con nhất định phải về? Con không về hai người không thể mời anh ta sao?”
“Cái đồ ngốc này! Tôi và ba cô là vì ai chứ hả?” Giọng Niếp Tiểu Thiến toàn
bộ mở ra, dáng vẻ muốn chặt cô cho vào đồ ăn. “Cô từ nhỏ vừa ngốc vừa
đần vừa không thông minh cũng không cơ trí, đọc sách nửa vời, công tác
nửa vời, yêu đương kết giao bạn trai cũng nửa vời, muốn cô tu hành học
bản lĩnh chả khác gì muốn cái mạng cô cả, cô định tính thế nào? Cả đời
không lấy chồng muốn dựa vào ba cô và tôi nuôi à? Nói cho cùng tôi