
kiếm xuống đất, miệng quát :
- Khốn nguyên !
Mặt đất rùng rùng như dậy sóng. Nam nhân kia lùi lại, lớp lưới bảo vệ
vẫn sáng lấp lánh quanh thân. Nhưng lần này có sự khác lạ. Mặt đất không dựng lên thành tường chắn mà chỉ rung lên dữ dội. Nam nhân chau mày,
bất thần nhìn xuống đất rồi phi thân bay vút lên cao. Một thanh kiếm đất chỉa thẳng lên trời. Nếu chỉ chậm một sát na nữa thôi nam nhân kia sẽ
bị thổ kiếm kia đâm trúng. Ông ta nhếch mép cười, vòng bảo vệ quanh
người biến mất. Miêu Lãm không chần chừ, bắn liền mười mấy chỉ thuộc
Bách hoa cực lạc chỉ. Những tia sáng rực rỡ bay trong không gian, thoang thoảng mùi hương của bách hoa. Nam nhân kia vẫn giữ mình nhẹ nhàng bay
bổng giữa không khí, né tránh tất cả các hoa chỉ mà không hề phản chiêu
lại.
Bỗng Miêu Lãm nhếch mép cười. Nam nhân cau mày lại. Một chỉ nữa bắn tới. Y xoay người né tránh, vừa cập lúc phi kiếm của Miêu Lãm xé không trung bay đến. Nam nhân hoảng hồn, vội đưa gậy ra đỡ lại, miệng thét lên :
- Ngừng !
Phi kiếm chưa chạm đầu gậy đã rơi xuống đất. Nam nhân từ từ hạ xuống, Miêu Lãm cũng thâu kiếm lại. Nam nhân kia cất lời :
- Hoa tướng, Hoa Lạc Kiếm và Bách hoa cực lạc chỉ lại tăng thêm một thành. Đông Hoàng ta không chúc mừng không được rồi.
Miêu Lãm sắc mặt không đổi, ngồi xuống phiến đá :
- Hiện tại ta không còn là Hoa tướng mà chỉ là phàm nhân Miêu Lãm. Đông Hoàng thượng tiên nếu thích có thể gọi ta là Miêu Lãm.
Đông Hoàng cũng ngồi xuống, cười nói :
- Một ngày là Hoa tướng thì dẫu có ở bản thể nào cũng là Hoa tướng. Miêu Lãm là Hoa tướng, Hoa tướng cũng là Miêu Lãm, gọi là gì cũng có gì khác biệt ?
Miêu Lãm khịt nhẹ mũi, không đáp. Đông Hoàng cũng hơi cười, rút trong
mình ra một ống Thanh Trúc Diệp, đưa cho Miêu Lãm. Miêu Lãm không nói
gì, cầm lấy ống Thanh Trúc Diệp, ngửa đầu ra sau. Vị rượu cay nồng trong họng. Y chợt rùng mình, đưa mắt nhìn về xa.
- Hà…- Đông Hoàng uống một ngụm rượu, thở hắt ra nói – Con người thật giỏi, có thể tạo ra thứ Thanh Trúc Diệp này.
Miêu Lãm cười nhẹ, nói :
- Thần tiên như ông không phải tu mấy kiếp chỉ để uống cam lộ thôi sao.
Đông Hoàng tiếu ý hiện trong mắt, đáp :
- Cam lộ chỉ là thứ uống vì ta là thần tiên, còn Thanh Trúc Diệp cay như hồng trần khổ luyến, có vị hơn nhiều.
Miêu Lãm uống thêm một ngụm nữa, ngửa mặt lên nhìn trời xanh, đáp :
- Vậy thì ông nói với Kim đế cho xuống trần làm Miêu Lãm như ta đi rồi tha hồ hưởng thụ hồng trần khổ luyến.
Đông Hoàng nghiêm mặt lại nói :
- Hoa tướng, Kim đế phái ông xuống nhân giới là để diệt trừ yêu nghiệt, ông nên nhớ điều đó.
Miêu Lãm đứng dậy, buông ống Thanh Trúc Diệp xuống đất. Rượu chảy từ ống trúc ra thấm ướt cỏ. Đông Hoàng lại thở dài :
- Triệu Hồn vì Thanh Trúc Diệp này mà dẫu biết có cạm bẫy vẫn đến. Mười
ống Thanh Trúc Diệp còn lại trên thế gian, tám bị vị tiểu cô nương kia
đổ xuống để triệu Triệu Hồn đến, một bị Hoa tướng đổ đi, xem ra ta phải
tiết kiệm ống Thanh Trúc Diệp cuối cùng trong tay ta thôi.
Miêu Lãm trầm ngâm :
- Đa tạ Đông Hoàng thượng tiên cho Miêu Lãm ta tám ống Thanh Trúc Diệp để dụ Triệu Hồn ra để trả thù cho A Kiều.
Đông Hoàng đáp :
- Được rồi, với mối thâm giao của chúng ta, chuyện đó không quan trọng.
Giờ mối thù của A Kiều đã báo xong, hạn định cũng sắp đến, ông còn
chuyện gì lưu luyến trần thế nữa ?
Miêu Lãm trả lời :
- Đông Hoàng, ông biết rằng có thuyết phục ta cũng vô ích. Ta đã lấy Xà
Linh châu, ta cũng biết hậu quả sẽ thế nào. A Kiều hẹn ta kiếp sau gặp
lại, ta sẽ tìm nàng.
Đông Hoàng biến sắc, run mình lên đáp :
- Hoa tướng, không lẽ ông mê muội hồng trần đến vậy ? Ông thừa biết hậu
quả nếu còn tiếp diễn chuyện tình nam nữ ở hồng trần rồi sao còn…
Miêu Lãm cắt lời :
- Ông đừng nói nữa. Kim đế phái ta xuống nhân giới thì ta đã là người của nhân giới.
Đông Hoàng gắt lên :
- Nhưng chỉ cần hạn định đến mà ông không trở về thì sẽ gia nhập luân hồi…
Miêu Lãm điền đạm trả lời :
- Thì đã làm sao ? Làm người có gì xấu ? Làm người cũng tạo ra thứ Thanh Trúc Diệp cho ông đấy thôi. Gia nhập luân hồi thì gia nhập luân hồi, A
Kiều ta nhất định phải tìm. Nếu có thể thì ông giết ta đi.
Đông Hoàng giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, mất hết tiên phong đạo cốt, thét lên :
- Ngu xuẩn !
Miêu Lãm vẫn lạnh lùng đáp :
- Ta ngu xuẩn thì sao ? Điều gì ta muốn làm, cả Kim đế cũng không ngăn được ta.
Ánh mắt y tràn đầy quyết tâm, nhìn thẳng vào Đông Hoàng. Đông Hoàng thất vọng thở dài, hồi lâu sau mới nói lên lời được :
- Được rồi, Hoa tướng, coi như ta chịu thua ông. Nhưng nếu đến hạn định ông vẫn không tìm được A Kiều thì sao ?
Miêu Lãm nhìn xa xăm, đáp :
- Thì đành coi như ta và nàng hữu tình vô duyên…
Đông Hoàng gật đầu :
- Là ông nói đấy nhé. Đến hạn định, ta sẽ trở lại.
Đoạn Đông Hoàng biến thành một làn khói xanh bay vụt lên trời không tăm tích.
Miêu Lãm ngồi xuống, cốc nhẹ đầu Lệ Kiều :
- Nghe đủ chưa ? Giờ tỉnh dậy được rồi đó tiểu yêu.
Lệ Kiều mở mắt ra. Miêu Lãm không nói thêm gì, vực nàng dậy, lấy ống
trúc trong tay nải ra ghé vào miệng nàng. Thứ thuốc lạ trong ống chảy
vào