Ái Tầm Kiều

Ái Tầm Kiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321980

Bình chọn: 9.5.00/10/198 lượt.

i ngại nữa. Ông nói nhận trách nhiệm

với ta cơ mà, hay bây giờ muốn nuốt lời?

Y cúi xuống ngang tầm với nàng:

- Cô nương, có cần ta nhắc lại không? Ta đáng tuổi gia gia của cô đó.

Tiểu Kiều nhướn mày, môi hơi chu ra, tỏ vẻ hiểu biết:

- Không vấn đề, xưa nay ta vốn thích đàn ông nhiều kinh nghiệm. Ông

tướng mạo không đến nỗi nào, lại có thể bảo vệ được ta. Xét cho cùng

cũng không phải là thứ phế phẩm.

Miêu Lãm than thầm trong bụng, không hiểu nổi tiểu yêu này muốn gì. Dẫn

cô ta theo chỉ thêm phiền phức. Y còn có chuyện quan trọng phải làm,

càng dây dưa càng bất lợi. Y khoanh tay, nói:

- Thôi được rồi, cô muốn làm vợ ta, vậy chứng minh thành ý của cô đi.

Lệ Kiều nhảy bật dậy, nói :

- Làm sao để chứng minh?

Y mỉm cười thách thức, chỉ chỉ vào môi của mình, giọng giễu cợt:

- Sao, không dám à tiểu nương tử? Vậy chịu thua đi, rồi Lão Miêu ta cho cô một phần lễ lớn mà đi tìm tướng công.

Tiểu Kiều hơi khựng lại trước đề nghị của y, nhưng cuối cùng vẫn gân giọng mà rằng:

- Được thôi, ông ngồi xuống.

Miêu Lãm trả lời:

- Ngồi thì ngồi.

Y ngồi bệt xuống đất, nghểnh cổ lên nhìn nàng như thách thức.

Tiểu Kiều quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt y.

Mãi đến bây giờ nàng mới nhận ra y có một đôi mắt rất sáng. Nó không hề

giống đôi mắt của một hán tử đã từng trải mà giống đôi mắt của một thiếu niên chưa tròn hai mươi niên kỉ. Tự dưng nàng lại bị đôi mắt ấy hút

lấy.

Nàng ghé sát lại khuôn mặt của y, hồi hộp. Hai má của nàng nóng ran. Tim nàng đập thình thịch.

Thấy nàng cứ nhìn mình mà không dám tiến tới, y nói:

- Nếu không làm được thì đừng có cố.

Đôi môi của nàng bất ngờ tiến đến làm y không nói được hết câu. Y trợn tròn mắt, một sự phản kháng cũng không có.

“Y hôn nàng. Nàng bỗng chốc không còn sức phản kháng nữa. Sự ngọt ngào của nụ hôn khiến nàng như tan ra trong vòng tay y.”



Một cảm xúc kì lạ bỗng dấy lên trong lòng của Lệ Kiều. Một sự thôi thúc

kì lạ và mãnh liệt. Nàng bỗng thấy y rất thân thuộc. Nàng muốn được ở

gần y hơn, muốn được ôm lấy y. Nhưng tự dưng nàng lại muốn khóc. Tự dưng trái tim non nớt của nàng như bị bóp nghẹt. Nàng thấy khó thở.

Nhưng cảm giác phức tạp đó nhanh chóng tắt phụt.

Y bất giác đẩy nàng ra, rồi nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt của y đột trở nên da diết. Ánh mắt đó sau một khắc thoáng buồn đi:

- Tại sao cô không phải?

Y bất thần đứng dậy, xoay mình ra phía cửa.

Đến lúc đó Lệ Kiều mới hoàn hồn, nàng cũng đứng phắt dậy, gọi với theo y:

- Ta làm rồi, vậy đã qua chưa?

Miêu Lãm không đáp, động thủ ngay lập tức. Lệ Kiều chưa kịp phản ứng gì

thì đã bị y điểm huyệt đứng cứng ngắc. Nàng ta lập tức cong môi nói lớn:

- Con mèo già ngươi định làm gì bản cô nương đây? Sao ngươi điểm huyệt ta? Mau giải huyệt cho ta.

Miêu Lãm thờ ơ đáp:

- Tiểu yêu, cô đi theo ta chẳng có gì vui vẻ đâu. Ngoan ngoãn mà đi về

nhà đi. Ba canh giờ nữa huyệt đạo của cô tự động được giải khai.

Lệ Kiều thử cử động chân tay, nhưng không được. Cho dù nàng có vận công

cách mấy thì cách điểm huyệt của Miêu Lãm cũng rất sâu, không sao giải

khai được. Nàng ta giận dữ kêu toáng lên:

- Mèo già đáng chết. Mèo già đê tiện. Ngươi có gì hay chứ? Bản cô nương

chẳng qua sợ ngươi nói xấu ta thôi. Ngươi bảo ta hôn ngươi thì ngươi sẽ

cho ta đi cùng, ngươi không giữ lời, ngươi hai lời.

Miêu Lãm hơi mỉm cười, đáp:

- Ta không nói chuyện của cô ra đâu, tiểu cô nương. Yên tâm ở lại đây đi.

Đoạn y đi thẳng ra khỏi miếu. Chỉ còn lại một mình Lệ Kiều ở trong miếu. Nàng ta luôn mồm chửi váng cả lên:

- Mèo già đê tiện. Con sắc miêu chết tiệt. Tên hỗn đản nhà ngươi. Dám bỏ bản cô nương ở đây à? Đồ hai lời, đồ khốn kiếp…

Nhưng đến cái bóng của Miêu Lãm cũng không ở đó. Lệ Kiều nước mắt vòng quanh, e dè nhìn xung quanh, nói tiếp:

- Tên sắc miêu nhà ngươi để ta ở lại đây một mình thật sao? Ngươi khốn

kiếp lắm. Nếu có sài lang hay loại dâm tặc mò đến thì ta biết tính sao?

Lão Miêu, ngươi ra đây đi!

Bất thình lình nàng bị nhấc bổng lên. Lệ Kiều giật nẩy mình, hét lên:

- Ai?

- Là ta đây.

Tiếng Miêu Lãm đáp lại. Lệ Kiều trong lòng thập phần vui sướng, nhưng vẫn cứng miệng:

- Tên lão sắc miêu ngươi chịu giữ lời, cũng còn cải hoá được.

Miêu Lãm không đáp, dùng khinh thuật bế Lệ Kiều lên xà nhà, đặt vắt

ngang nàng ta qua đó rồi nhảy xuống đất. Lệ Kiều hai mắt mở to, miệng há hốc. Miêu Lãm điềm nhiên đáp:

- Để ngươi lên cao vậy thì sài lang hay dâm tặc không làm gì được ngươi

rồi. Vậy an tâm ở đó nhé tiểu cô nương. Với bản lĩnh của cô thì ba canh

giờ nữa sẽ tự xuống được. Được rồi, tạm biệt.

Nói rồi y lại vụt biến mất. Lệ Kiều lúc này mới hoàn hồn, lại lớn tiếng

chửi rủa. Nhưng cho dù nàng ta có chửi thế nào Miêu Lãm cũng nhất quyết

không quay trở lại. Lệ Kiều nghiến răng ken két, nghĩ thầm trong ruột:

“Lão sắc miêu ngươi giỏi lắm, thù này không báo Chung Lệ Kiều ta viết ngược lại tên luôn.”

Nàng cố hết sức vận công. Luồng khí nóng từ đan điền được vận chuyển qua suốt kì kinh bát mạch, liên tục công kích các huyệt bị phong bế. Nhưng

cũng phải đến gần ba canh giờ sau nàng mới giải khai được t


Insane