XtGem Forum catalog
Ái Tầm Kiều

Ái Tầm Kiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321885

Bình chọn: 9.5.00/10/188 lượt.

ổn bang, nhưng nể tình tuổi nhỏ vô tri, nay có Miêu huynh hết lòng thương yêu

bảo vệ, bổn bang sẽ coi như chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Dám mong Miêu huynh từ nay đa đa chiếu cố người của bổn bang để đáp

thịnh tình này là được.

Miêu Lãm khoé môi mỉm cười, đáp:

- Miêu mỗ không có gì tài ba, tuy nhiên cũng có chút cân lượng. Từ bang

chủ đã chấp nhận bỏ qua cho Tiểu Kiều, ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Nếu Từ

bang chủ cần ta giúp, xin dùng hoả hiệu, Miêu mỗ nhất định sẽ dốc sức

làm giúp một lần… Dĩ nhiên là không tính phí.

Y cười cười, hoả hiệu trong tay y được tung lên cao. Từ Giang khoát tay

áo, quét thành một vòng tròn, thu hoả hiệu vào trong tay, đáp lời:

- Nếu được vậy thì Từ mỗ không làm phiền cuộc vui của Miêu huynh nữa. Cáo từ.

Họ Từ phẩy tay, đám người kia nhanh chóng rút khỏi. Đợi tất cả đám người kia bỏ đi khuất hẳn, Lệ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.

- Cô nhóc ôm chặt quá đấy, muốn làm vợ ta thật hả?

Nàng chợt nhận ra mình vẫn đang nép vào ngực y, hai tay vòng ôm lấy y cứng ngắc.

Chung Lệ Kiều đỏ mặt, lập tức buông y rồi lùi ra xa. - Cô cứ đi theo ta làm gì?

Miêu Lãm rảo bước, Lệ Kiều lẽo đẽo đi theo phía sau y. Nàng hếch mỏ lên, nói:

- Ta sẽ bám không buông, trù cho ông không tìm được vợ. Nếu tìm được ta

sẽ nói cho nàng ta biết ông đê tiện như thế nào, lừa người ta ra sao để

nàng ta phải tránh xa ông tới ba thước.

Đoạn nàng làm mặt giận dữ, lớn tiếng nói:

- Sao nói ta là người của ông? Giờ ta còn mặt mũi đi đâu nữa. Bọn chúng

cả thảy mấy trăm người, bây giờ cả võ lâm đều cho rằng ta thất thân với

ông. Danh tiết của ta thế là bị hùy rồi, ta làm thế nào hành tẩu trên

giang hồ nữa. Ta đã nói với mình rồi, nỗi nhục nhã này ta sẽ trả cho ông gấp mười lần. Xưa nay ta đã nói là làm, ta nói cho ông biết…

Miêu Lãm bất thần quay ngoắt lại khiến Lệ Kiều đâm sầm vào người y.

Tối tăm mặt mũi, nàng ta làu bàu:

- Đi đứng kiểu gì thế? Muốn hại ta chết à?

Miêu Lãm khoanh tay chờ nàng ta chỉnh lại đầu tóc. Rồi y nắm lấy tay nàng kéo tuột đi:

- Đi theo ta.

- Làm gì kéo mạnh tay vậy, buông ra coi.

Y kéo nàng vào một miếu hoang, rồi đẩy mạnh tay. Lệ Kiều mất đà, lao vào trong miếu, loạng choạng suýt ngã. Ngay lập tức nàng ta lên tiếng cự nự :

- Ông làm gì thế con lão sắc miêu kia ?

Miêu Lãm nghiêm giọng:

- Bây giờ ta cho cô lựa chọn : Hoặc chúng ta chia tay nhau, đường ai nấy đi từ đây, hoặc cô nương chịu làm vợ ta. Xưa nay chung đường với ta chỉ có thể là vợ ta. Nếu không muốn làm vợ ta thì lập tức đi ngay.

Lệ Kiều luôn mồm nói rằng y làm hỏng thanh danh nàng ta, nếu ép nàng ta

làm vợ, Miêu Lãm chắc mẩm mình nàng ta sẽ từ bỏ ý định mà không đi theo y nữa. Nào ngờ Lệ Kiều chẳng vừa:

- Lão Miêu, thứ nhất, tôi sẽ không ở lại đây để ông phiêu diêu tự tại

ngoài đó để đi đồn đại linh tinh về chuyện của chúng ta. Thứ nhì, vợ à?

Được thôi. Dù gì bây giờ ai cũng nghĩ như vậy, làm thật luôn cũng được.

Đằng nào ban nãy trước mặt đám người đó ông cũng nói ta là người của ông mà. Giờ ta là vợ ông, vậy có tư cách bám theo ông rồi phải không? Ta

không đi theo ông biết đâu tên sắc lang như ông sẽ đồn xấu, vậy càng

nguy hơn. Không được, bổn cô nương không thể thiệt như vậy. Chưa kể nếu

ta và ông tách ra, lời đồn sẽ càng tai hại. Nào là bổn cô nương bị tình

phụ, bị chồng bỏ. Ta biết bỏ mặt vào đâu chứ ?

Miêu Lãm không biết mình nên cười hay nên khóc. Vị tiểu cô nương này trông vậy mà da mặt rất dầy. Y không nhịn được phải nói :

- Ta tại sao phải nói chuyện của cô ra ? Mà ban nãy có ba chục tên, lý gì cô nói là đến cả trăm tên ?

Lệ Kiều lập tức gân cổ lên đáp :

- Sao ta biết được ông nói hay không chứ. Do đó ta phải theo dõi ông để

ông không có cơ hội nói được. Ban nãy có ba chục tên, nhưng ba chục tên

đó có gia đình này, bà con này, họ mạc này, bằng hữu này. Chỉ cần ba

chục tên đó có hai chục tên hé chuyện, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn...

Miêu Lãm thấy nhức đầu vô cùng, vội phải xua tay ra hiệu :

- Được rồi được rồi. Ta thề với trời đất ta không nói là được chứ gì ?

Lệ Kiều lắc đầu quầy quậy :

- Lời thề sao tin được. Hồi bé ta từng thề hàng trăm câu, mà giờ ta vẫn

đứng sờ sờ ra đây, do đó ta không chấp nhận. Chưa kể mình ông thề, ba

chục tên ban nãy có thề đâu ?

Miêu Lãm nửa muốn cười, nửa muốn khóc, nét mặt hết sức tội nghiệp. Vị

tiểu cô nương này có thể nghĩ được những thứ mà nửa đời còn lại y có

nghĩ cũng không nghĩ ra nổi. Y thở dài một tiếng, nói :

- Vậy giờ cô muốn gì ?

Lệ Kiều đáp rất nhanh :

- Đi theo ông.

Miêu Lãm chán nản đáp lại :

- Nữ nhân gì mà cả ngày đòi bám theo nam nhân. Tiểu yêu cô có thực là nữ nhi không đó?

Lệ Kiều vênh mặt lên, đáp :

- Đương nhiên là phải, không những là nữ nhi mà còn là một đại mĩ nhân hiền lành, lương thiện và khả ái nữa.

Miêu Lãm bật cười :

- Tiểu yêu, cô đừng tưởng ta không dám đụng vào cô.

Lệ Kiều ngồi xuống đất, miệng cười tươi như hoa, đưa tay kéo trễ áo khoác ngoài xuống, mắt hấp háy cười đáp :

- Đương nhiên là ông dám rồi. Xương sườn của ta là do ông nối, có đụng

thì cũng đụng rồi. Ta việc gì phả