80s toys - Atari. I still have
Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324133

Bình chọn: 10.00/10/413 lượt.

hự cô reo.

Tôn Dao cuối cùng đợi đến buồn ngủ, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường,

lúc này đã là hai giờ sáng, cô theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Cũng

đúng lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe bén nhọn.

Đèn xe trong nháy mắt sáng choang, chiếu vào bên cửa sổ, cô ngồi ở đầu

giường giống như rơi xuống vực thẳm. Tổng giám đốc Triệu dùng loại

phương thức này để chào hỏi cô? Thật đúng là biến thái…

Tôn Dao không khỏi rùng mình một cái.

Tiếng còi xe càng ngày càng vang lên lớn hơn, Tôn Dao đi lại bên cạnh

cửa sổ nhìn trộm, là một chiếc xe thương vụ màu đen, sườn xe màu đen kết hợp với kính xe cũng màu đen làm cho người ta không nhìn rõ được hoàn

cảnh bên trong, Tôn Dao do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không mặc quần áo mà ra cửa.

Giây phút Tôn Dao đi tới bên cạnh cái xe kia, cửa xe đột nhiên bị mở ra—

Rốt cuộc cô cũng gặp được Tổng giám đốc Triệu.

Nhưng mà bị người ta đá xuống khỏi xa, mặt mũi sưng húp, sợ hãi quỳ bò trên mặt đất dậy không nổi.

Tôn Dao sợ hãi lui về sau một bước.

Tiếp theo, trong xe lại xuống một người nữa—bước chân lạnh lùng…

Từ Kính?

Cô dường như cho rằng mình đã quên mất…Từ Kính? Như ý nguyện, Tôn Dao đã lấy được hợp đồng đóng phim thứ 2 ——

Tất cả mọi người đều cho là cô đã lên giường với ông chủ đầu tư này.

Tôn Dao cũng tình nguyện như thế, dù sao như vậy cũng tốt hơn cô bây

giờ, bị buộc tiếp nhận trợ giúp từ một người mà cô thống hận nhất trên

thế giới này.

Cả đời cũng sẽ nhớ, khi cô đứng ở bên cạnh xe, vạn phần hoảng sợ nhìn

Triệu tổng bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, d'đ'l'q'đ, Từ Kính dáng vẻ tự

nhiên hào sảng xuống xe, trên cao nhìn xuống, giống như ở trong mắt Từ

Kính, cô và Triệu tổng đều giống nhau, như một con kiến hôi đê tiện.

Lần gặp mặt đầu tiên của họ là sau phiên tòa.

Tôn Dao còn tưởng rằng mình đã mất đi bóng ma ám ảnh sau phien tòa kia,

nhưng trong phút chốc thấy Từ Kính, cô phát hiện rất nhiều thứ không thể trôi theo thời gian được, ngược lại, cô chỉ lẳng lặng nhìn Từ Kính,

huyết khí đã dâng trào, có loại cảm giác như máu sắp xông ra ngoài da,

trực tiếp cắt rách cổ họng người đàn ông trước mặt này—— cái loại đó cảm xúc, gọi là "Hận ý".

Nhưng Từ Kính vẫn đứng ở trước mặt cô như cũ, thậm chí lấy ánh mắt thất

vọng nhìn cô, nói: "Thứ người như thế em cũng ngủ? hả. . . . . ."

Một tiếng kia "hả" , như mộng yểm dây dưa làm phiền cô nhiều tuần lễ,

mỗi lần đêm không thể say giấc thì bộ mặt Từ Kính sẽ từ chỗ sâu trong óc nhô ra.

Nhậm Tư Đồ rất nhanh đã nhận ra có cái gì không đúng, nhưng cô có thể

nói cái gì? Chỉ có thể lấy một câu "Yên tâm đi, tất cả phiền toái cũng

sẽ đi qua." Lấp liếm cho qua, lừa gạt Nhậm Tư Đồ, hơn lừa mình.

Chỉ là Tôn Dao không ngờ, thời gian qua đi một tháng, người đại diện lại đem hợp đồng vốn ở trong tay Triệu tổng giao cho cô ——

Tôn Dao hành động theo bản năng, từ chối: "Tôi không nhận."

"Ngươi phải nhận, bộ này ngài ấy đã chỉ đích danh cô làm nữ chính, lúc

trước công ty có đề cử Kỳ Kỳ, người ta cũng đồng ý Kỳ Kỳ làm nữ chính.

Cô từ bỏ vai diễn này cũng không nên gấp gáp như vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng

đến Kỳ Kỳ, tương lai của cô ở công ty còn chỗ đứng hay sao? Đừng quên

lần trước ai xin tha cho cô, cô mới không bị ‘tàn đời’!"

Lấy ân nghĩa ra uy hiếp cô, hôm nay Tôn Dao liền tư cách cự tuyệt cũng không có.

Nhưng tối thiểu tiền đồ rất tốt, sau khi lấy được tiền tạm ứng, ít nhất

cô có thể đổi cái phòng tốt hơn một chút cho mẹ mình, mua tốt hơn một

chút cho mẹ.

Tôn Dao về với ông bà, ý muốn làm thủ tục chuyển phòng cho mẹ, không ngờ mẹ đã được một người ẩn danh chuyển đến phòng bệnh đơn, dùng thuốc nhập khẩu có tác dụng phụ rất nhỏ, lần này Tôn Dao nhìn mẹ, cũng cảm thấy

khí sắc tốt hơn rất nhiều so với mấy hôm trước.

Mẹ cô không rõ tình trạng tận tình khuyên bảo khuyên cô: "Dao Dao, hay

là để mẹ trở lại phòng bệnh chung đi, con kiếm tiền khổ cực, cũng không

thể cống hiến toàn bộ cho bệnh viện như vậy được?"

Tôn Dao chỉ đành phải đeo bám dai dẳng bác sĩ chủ trị, cuối cùng chủ trị bác sĩ chỉ có thể nhả ra: "Lần này mẹ cô chuyển phòng bệnh, trả tiền

thuốc cho tháng mới và cả tiền thuốc tháng vừa rồi, đều do một người ẩn

danh giúp đỡ, tôi cũng vậy không rõ ràng bối cảnh của người đó như thế

nào, họ chỉ cấp cho chúng tôi một số điện, nói là nếu mẹ cô có xảy ra

bất kỳ tình trạng nào, có thể liên hệ với họ."

Tôn Dao chỉ nhìn thoáng qua cái số này, nhất thời á khẩu không trả lời được

Số đuôi là 0821, sinh nhật của cô.

Cái số này đã lâu lắm rồi, Tôn Dao còn nhớ rõ đó là quà sinh nhật cô

nhận được vào năm 14 tuổi, chính là sô điện thoại di động cặp, đối với

đứa bé ngay lúc đó mà nói, điện thoại di động có thể nói là xa xỉ phẩm,

cô vốn không muốn nhận, nhưng Từ Kính nói: "Số di động của anh là sinh

nhật của em, số di động của em là của tôi sinh anh, anh mặc kệ em xử trí quà tặng này như thế nào, ném nó cũng tốt, đem bán lấy tiền cũng tốt,

dù sao cái số này tôi sẽ vẫn dùng tới, cả đời đều không đổi."

Lúc đó thiếu niên tuấn tú nói lời thề son sắt như vậy, hôm nay Tôn Dao

nhìn dãy số này, trong