Polly po-cket
Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324140

Bình chọn: 9.5.00/10/414 lượt.

nội tâm lại là không nói được tư vị.

Thật ra thì trong lúc vô tình Tôn Dao đã từng nghe lén cậu nói chuyện

phiếm với người khác, nói những động tĩnh của Từ gia sau phiên tòa kia

đáng lý Từ Kính đi Mĩ du học, thì lại bị đi an bài Anh quốc, cha Từ lo

lắng anh em bọn họ sẽ xảy ra hiềm khích, cố ý đưa hai người đi theo hai

hướng ngược nhau.

"Sớm biết bọn Từ gia gia nghiệp phát triển tốt như vậy, ban đầu nên yêu

cầu bọn họ lấy nhiều hơn vài triệu. Ai. . . . . . sau lúc đó lại ngu như vậy, một trăm vạn liền bị bọn họ đuổi, thật là quá tiện nghi bọn

chúng!"

"Lời này đừng để cho chau nó nghe được, lần trước khi biết ông lấy tiền

của Từ gia nhưng không phải là lấy để đi chữa bệnh cho bà ngoại, thiếu

chút đã lấy thái đao ra chém ông, ông còn ngại chuyện lần trước chưa đủ

lớn sao?"

"Nếu không phải là tôi, cái tiểu nha đầu kia vừa sinh ra liền bị mẹ nó

đem đi cho, hiện tại không chừng ở trong hốc núi trồng rau rồi, tôi lấy

tiền trả nợ đánh bạc cải thiện cuộc sống thế nào? Nó còn tuyên bố muốn

chém chết tôi, thật là Bạch Nhãn Lang!"

Ngay lúc đó Tôn Dao đứng ở ngoài phòng nghe, nhưng từ đầu đến cuối cô

cũng đứng bình tĩnh ở nơi đó, không có nói bất kỳ lời gì, càng không làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy rất vô lực ——

Bây giờ cô đã có thể rất thản nhiên đem tất cả tất cả điều ấy kết với

"Số mệnh" , nếu như không phải cậu thiều nợ, mẹ cũng không đi tìm việc

làm, cũng sẽ không làm bảo mẫu ở Từ gia, tất cả những chuyện sau này

cũng không xảy ra, cho nên tất cả đều đáng đời.

Xét đến cùng đúng là, cô đáng đời đụng phải người nhà như vậy, đáng đời đụng phải người như. . . . . . Từ Kính.

Bây giờ cô gặp lại Từ Kính, có phải cũng là đáng đời hay không?

Tính toán thời gian, lần này Từ Kính phải là học thành tài trở về nước,

cha Từ đưa anh đi Anh học tài chính, rõ ràng bồi dưỡng anh làm người

thừa kế, chỉ là anh lại không muốn quan tâm gia sản của gia tộc, cố tình lấn sân qua làng giải trí làm cái gì?

Từ Kính trở về nước chưa được bao lâu liền đầu tư một bộ phim truyền

hình, Từ gia là muốn chiến đấu ở các chiến trường ngành giải trí? Khi

người trong nghề vẫn còn ở mò mẫm suy đoán thì chân tướng tin tức lan

truyền nhanh chóng ——

Từ Kính, Từ Diên lần lượt trở về nước, kì thực là bởi vì bệnh tình cha

Từ đột nhiên trở nên nguy kịch, Từ Diên luôn được cưng chiều, Từ Kính e

sợ cho di sản gia tộc sẽ rơi vào tay Từ Diên, mới vượt lên phát lực

trước, dùng tư chất Từ gia đi khai thác sự nghiệp của mình.

Xét đến cùng, vẫn là một chữ "Tiền" đang tác quái.

Mà cái tin tức nho nhỏ càng ngày càng nhiều người cho rằng là chân

tướng, hoặc là tin tức cha Từ qua đời lan truyền nhanh chóng ——

Không ít người đến nay cũng còn nhớ huynh đệ Từ gia, hai người ở linh

đường của cha mình vung tay vung chân một màn kịch liệt. Tất cả mọi

người lúc bình thường thì hào hoa phong nhã nay lại vì di sản mà lật

mặt, không có ai biết rốt cuộc là do nguyên nhân nào gây ra.

Mỗi người trong Từ gia sau khi qua đời sẽ có nơi để thờ tro cốt, Từ Kính là con trai trường, để tang cha mình, đi tới trước bàn thờ đốt nén

nhang, cũng chính lúc đó anh phát hiện, vị trí bên cạnh vốn dĩ phải để

trống nay lại bị phong kín.

Cả đời Từ Kính cũng sẽ không quên, chẳng biết lúc nào Từ Diên đã nhàn

nhã bước đi thong thả đến phía sau anh, cùng anh trước sau như một, đối

diện với điện thờ nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tôn Dao đã sanh

một đứa bé. . . . . ."

Một khắc kia, Từ Kính như bị thiên lôi đánh, bất khả tư nghị quay đầu

lại, vừa nhìn là thấy Từ Diên vô vị nhún nhún vai: "Sau khi đứa bé được

sinh ra tôi mới biết được. Chỉ là ngươi yên tâm, đứa nhỏ này là của tôi, hơn nữa nó cũng đã chết yểu. . . . . ."

". . . . . ."

"Nghe nói là đã chết sau khi đưa đến cô nhi viện chưa được bao lâu,

dường như Lâm quản gia chạy tới cô nhi viện, tro cốt đứa bé đó đã xử lý

xong, cho nên tôi liền cho đặt lên cái bàn thờ trống này."

". . . . . ."

"Tôi là thật không nghĩ tới tôi đã có con, lại càng không nghĩ tới nó sẽ ra đi, sớm biết như thế này, khi đó tôi liền nên lấy Tôn Dao về nhà."

Từ Kính không hề chớp mắt nhìn Từ Diên, trong đôi mắt cơ hồ muốn nhỏ ra

máu, cả người cứng ngắc, đôi môi cũng căng thẳng không nói nên lời.

Khóe miệng Từ Diên nhếch lên, cười cười nói: "Tôi không cưới cô ấy, cũng chỉ vì anh đấy, anh trai, dù sao anh cũng là người thích cô ấy trước,

quay đầu lại lại có thể thành em dâu, mặt mũi anh để đâu nữa chứ. Tôi

nghĩ, anh không đành lòng thấy tôi ngồi tù nên mới không đứng ra làm

chứng tôi . . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Thời gian trôi qua từng chút một, từ buổi sáng đến buổi trưa, ngày dần

tối đi, đến lúc mặt trời khuất bóng —— cũng là lúc đưa tang.

***

Mà khi ấy, anh em Từ gia xảy ra tai nạn xe cộ.

Trận tai họa bất ngờ này làm Từ Diên chết, Từ Kính tàn tật suốt đời.

Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ quá mức trùng hợp, khó tránh bị người

khác dị nghị, bàn luận là có người cố tình gây tai nạn —— dù sao Từ

Kính, Từ Diên đã từng có tin đồn vì tranh di sản mà mâu thuẫn lẫn nhau.

Nhưng, phòng quan hệ