
. Nhìn. . . . . . Nhìn. . . . . . . . . . . .
Thời điểm Nhậm Tư Đồ bị buông ra, đã có chút hôn mê,
Thời Chung vẫn không nói hai lời, quay đầu đi, để cô sang một bên, chỉ
có thể vừa giận vừa hờn, vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhìn bóng lưng anh rời đi.
Bên ngoài nhiếp ảnh gia cũng lĩnh ngộ được câu kia "Như
thế này nhớ chụp hình" rốt cuộc là ý gì rồi, liên tiếp đè xuống nút
chụp, dùng ống kính ghi lại một màn này.
Thời Chung trở lại, nhiếp ảnh gia chụp hình thành công, đại công cáo thành hô to một tiếng: "OK!"
Bên trong, Nhậm Tư Đồ nhìn nhiếp ảnh gia, lại quay sang nhìn Thời Chung,
trong nháy mắt đã có thể hiểu được, không nhịn được trừng Thời Chung một cái. Thời Chung quay lại nhìn cô vô vị nhún vai một cái.
Nhậm Tư Đồ liếc bốn phía một vòng, chỉ thấy nhân viên làm việc nhìn ánh mắt của cô, các loại ánh mắt mập mờ, nụ hôn nóng bỏng cứ như vậy bị người vây
xem, Nhậm Tư Đồ tức không nhịn nổi lại trợn mắt nhìn người khởi xướng
một cái.
Người khởi xướng lúc này không thể làm gì khác hơn là
ngoan ngoãn quay đầu đi —— nghe theo lão bà đại nhân ra lệnh, vào phòng
nghỉ ngơi chờ sai khiến.
Không có Thời Chung giám sát hiện
trường, Nhậm Tư Đồ một mình thuận lợi hơn nhiều, trước giờ nghri trưa đã hoàn thành, nhân viên của studio chuẩn bị chuyển địa điểm chụp, trước
khi đi còn phải dọn dẹp dụng cụ, Nhậm Tư Đồ rốt cuộc có thể trở về
phòng nghỉ ngơi được chốc lát.
Chỉ là cô không ngờ, Thời Chung lại không có ở phòng nghỉ ngơi.
Mà là thư ký Tôn Nhậm Tư Đồ đẩy mở cửa phòng nghỉ ngơi, chỉ thấy Thư ký
Tôn nói với nhân viên: "Mọi người đi chuẩn bị cảnh chụp đi, rồi mời cô
dâu chụp một mình trước, xong rồi Thời tiên sinh sẽ đến chụp sau."
Nhậm Tư Đồ còn đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi miệng, theo bản năng mở miệng chen vào nói: "Anh ta ở đâu?"
Nghe Nhậm Tư Đồ hỏi, Thư ký Tôn đang đưa lưng về phía cửa thân thể bỗng dưng cứng đờ, muộn nửa giây mới quay đầu nhìn lại.
"Éc. . . . . . Là công ty đột nhiên có việc gấp, Thời tổng phải chạy tới xử lý."
Thư ký Tôn hồi đáp được có chút ấp úng, Nhậm Tư Đồ cũng không để ý, hôm nay ở trong đầu của cô quanh quẩn chỉ có ba chữ ——
"Không thể nào?"
Ảnh cưới chưa chụp được một nửa, chú rễ chạy?
Thư ký Tôn nhìn Nhậm Tư Đồ rồi cười cười.
Nhậm Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, trùn xuống thân, an vị ở trên ghế sofa, cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Nhậm Tư
Đồ không có tính toán hướng xấu nhất, cho nên không ngờ tới Thời Chung
không chỉ không ở lại chụp hình với mọi người, mà hôm nay tất cả một
người đã chuẩn bị đâu vào đấy hết cả rồi, Thời Chung còn không hết bận
trở lại.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể để ngày mai chụp bù.
Thời Chung gần rạng sáng mới về đến nhà, Tầm Tầm đã ngủ, Nhậm Tư Đồ vẫn còn ở phòng khách, cầm máy xem hình hôm nay chụp được.
Nhậm Tư Đồ là nghe động tĩnh anh trở về, ngón tay đang vuốt màn hình xem
hình thì dừng một chút, nhưng rất nhanh Nhậm Tư Đồ liền đem anh thành
không khí, tiếp tục cắm đầu cắm cổ nhìn hình, cũng không ngẩng đầu lên.
Thời Chung đi tới, dừng ở phía sau sofa, cúi người vòng ôm đầu vai của cô,
giọng nói mang một ít cầu xin tha thứ: "Lão bà đại nhân, anh biết tội
rồi."
". . . . . ."
Cô không lên tiếng, Thời Chung liền trầm mặc ghé vào bên tai cô hôn từng phát từng phát: "Anh đi mua bàn chải giặt đồ?"
Nhậm Tư Đồ vốn là nghĩ trừng anh, nhưng ngoái đầu nhìn lại vẻ mặt mệt mỏi
của anh, nhất thời liền mềm lòng, nhưng giọng nói còn chưa khách khí:
"May cho anh là trước khi anh đi chúng ta cũng chụp được khá nhiều hình
hai người, nếu không nhất định sẽ để cho anh quỳ gối trên bàn chải giặt
đồ."
Thời Chung lập tức phụ họa: "Không thành vấn đề, bây giờ anh liền nhờ Thư ký Tôn mua năm cái bàn chải giặt đồ nhé, không, mười cái."
Nói qua nói lại thật sự muốn móc điện thoại di động gọi điện thoại cho Thư
ký Tôn rồi. Nhậm Tư Đồ cũng không khách khí, vội vàng đem điện thoại di
động của anh đoạt, liền đem Ipad nhét vào trong tay anh: " Hội trường
Hôn lễ cần đặt ảnh chụp chung, anh chọn lựa, ngày mai sẽ đưa đi rửa ra
đóng khung."
Thời Chung lập tức nghĩa chánh ngôn từ đáp: "Tuân lệnh!"
Hai người cứ như vậy ngồi ở trên ghế sa lon xem hình.
Nhậm Tư Đồ khó khăn lựa chọn hình, không thể tự kềm chế, cũng tạm thời đem
tức giận để qua một bên, "Em cảm thấy tấm này không tệ. Tấm này không
tồi. Còn có tấm này, cũng tốt vô cùng."
Chọn tới chọn lui vậy
không thể quyết định lấy hay bỏ, Nhậm Tư Đồ không thể làm gì khác hơn
là vừa tiếp tục nhìn chằm chằm màn ảnh, vừa mở miệng cầu trợ người ngồi ở bên cạnh cô, Thời Chung vẫn không lên tiếng: "Anh thấy tấm nào đẹp
nhất?"
". . . . . ."
Cô không có được câu trả lời của Thời Chung, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy
Thời Chung đang nhìn chằm chằm một góc mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc ngây
ngô, Nhậm Tư Đồ nhỏ giọng gọi anh một tiếng: "Thời Chung?"
Thời Chung lúc này mới bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ quan sát quan sát Thời Chung, không khỏi nghi ngờ nhăn mày lại: "Sao vậy? Mất hồn mất vía . . . . . ."
Th