
có thể không hiểu hỏi cô ấy:
“Cậu…….Không phải trở về trường quay rồi sao?”
Hiển nhiên lúc này Thời Chung cũng nhìn Tôn Dao với ánh mắt không vui vẻ, cùng với một câu hỏi như vậy. Không ở trường quay, mà chạy đến đây làm khách không mời
làm gì?
Tôn Dao cũng không quan tâm đến khuôn mặt lạnh lùng của
Thời Chung, trên tay cô xách một đôi giày cao gót, đôi chân trần đứng
dậy từ ghế salon, đi về phía Nhậm Tư Đồ : “Tớ phải trốn ở đây hai
ngày.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thời
Chung ý bảo anh đặt cô xuống. Nhậm Tư Đồ mạnh mẽ nhảy từ trong lòng anh
xuống, quét mắt nhìn Tôn Dao một vòng: “Cậu sao vậy?”
***
Nhậm Tư Đồ thật vất vả mới đem Thời tiên sinh hẹp hòi sang thư phòng, để cùng với Tôn Dao vào phòng ngủ.
Đây là bí mật không thể để người thứ ba nghe được, Nhậm Tư Đồ đoán được
rằng nó rất nghiêm trọng, chỉ là khi Tôn Dao nói ra thì Nhậm Tư Đồ mới
phát hiện, so với cô suy đoán trước đó thì nó còn nghiêm trọng hơn
nhiều—
“Tớ có thai rồi.”
Nhậm Tư Đồ im lặng ước chừng năm
phút, cuối cùng cùng tìm về được giọng nói của mình nhưng cũng chỉ có
thể hỏi một câu: “Của Từ Kính sao?”
Tôn Dao gật đầu một cái.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
“Cho nên cậu mới……trở về tìm mình?”
Tôn Dao lắc đầu một cái: “Chuyện mang thai này thật ra cũng không có nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng là, chuyện này đã bị Từ Kính biết.”
Lời này thật sự làm cho Nhậm Tư Đồ không nói gì được.
Gương mặt Tôn Dao phiền não, giống như van xin Nhậm Tư Đồ: “Tớ muốn uống chút rượu.”
Nhậm Tư Đồ níu cô ấy lại: “Cậu điên rồi sao? Mang thai sao có thể uống rượu?”
Tôn Dao suy nghĩ một lát liền thôi, không có nhắc tới rượu nữa chỉ một mực
than thở: “Đều tại tớ, dùng que thử thai cũng Thiên
Kết-di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn không giấu kỹ, lại bị người giúp việc biết
được……….mà tớ làm sao biết được chuyện này lại truyền tới tai họ Từ
kia?”
Tôn Dao càng nói càng tức giận và phẫn nộ, chỉ chút nữa
thôi là không kiềm chế được tâm tình, Nhậm Tư Đồ vội vàng nắm lấy bả vai cô đè xuống, để cho cô ngồi yên trên ghế sofa.
“Sau đó thì sao?” Nhậm Tư Đồ cố gắng bình tĩnh dẫn dắt vấn đề.
“Lấy cá tính của anh ta, sau đó có thể làm gi? Còn không phải là trực tiếp
chạy tới phim trường, hỏi xem kết quả thử thai của tớ là gì, nhưng tớ
không nói cho anh ta nghe, anh ta còn kéo tớ đi đến bệnh viện, chẳng qua tớ thừa dịp sơ hở mà trốn thoát.” Tôn Dao nói đến khúc này thì rất hả
hê, dù sao có thể từ chỗ diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn của Từ Kính chạy thoát,
cũng coi như là một công trạng lớn, nhưng chỉ chốc lát tâm trạng vui vẻ
đó đã biến mất: “Mà tớ vừa về đến nhà đã phát hiện anh ta cho người bao
vây nhà. Lúc chạy trốn tớ cũng làm mất ví tiền cùng với điện thoại, ngay cả tiền đi taxi cũng không có, chỉ có thể mang giày cao gót đi tới đây, cái chân cũng sắp gãy ra rồi.”
Đây đúng là chuyện Từ Kính có thể làm ra, Tôn Dao lại nói: “Thật may anh ta không biết cậu đã kết hôn,
còn dọn nhà, chỗ này so với khách sạn cũng an toàn hơn, cho nên cậu phải chứa chấp mình.”
Nhậm Tư Đồ gật đầu một cái, sau đó muốn đứng
dậy giúp cô ấy chuẩn bị đồ: “Tớ chuẩn bị đồ cho cậu đi rửa mặt, cậu cũng tắm đi, lấy áo ngủ tớ mà mặc. Trên lầu cũng có một phòng khách, tối nay cứ ngủ một giấc cho ngon, sau khi ngủ dậy chúng ta sẽ tính tiếp.”
Trên mặt Tôn Dao lúc này cũng đã biểu hiện rõ vẻ ‘Không cần tính nữa, trong
lòng tớ đã có quyết định’, nói như chém đinh chặt sắt với Nhậm Tư Đồ:
“Tớ muốn bỏ đứa bé này.”
Nhậm Tư Đồ bị giọng nói kiên định của Tôn Dao làm cho kinh ngạc, cô quay đầu lại hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Năm đó Tôn Dao cũng trốn từ trên bàn mổ xuống mới giữ được Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ lần này nghe thấy vậy giống như cô ấy đang đùa giỡn nhắc lại chuyện
cũ, nhưng thời điểm đó Tôn Dao vừa cười, vừa khóc, bộ dạng đó cho đến
nay vẫn còn in sâu trong đầu Nhậm Tư Đồ, muốn xua đi cũng không
đươc—die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
“Ngày đó, tớ biết rõ tớ không thể
giữ lại Tầm Tầm, cho nên mẹ tớ đã giúp tớ tìm một bệnh viện tốt, muốn
dẫn tớ tới đó làm phẫu thuật, tớ cũng muốn đi liền, nhưng khi lên bàn mổ thì lại cảm thấy sợ, những thứ lạnh lẽo kia đưa vào trong thân thể,
thật sự rất kinh khủng, chờ đến khi tớ kịp phản ứng thì liền bỏ chạy.
Nhưng tớ thật ra rất xác định, tớ chỉ bởi vì sợ mà mới trốn, căn bản
không phải bởi vì tớ yêu đứa bé này, không chỉ có không yêu, mà tớ còn
rất hận nó. Nhưng Nhậm Tư Đồ, giống như cậu nói, tình cảm con người có
chỗ kỳ quái, sau khi đứa bé được sinh ra tớ sẽ để mẹ mang nó đi, cũng
không bao lâu thì liền hối hận, tớ phải đi tìm hết năm mươi cô nhi viện, nhưng cũng không tìm được, rõ ràng tớ rất hận nó, nhưng khi không tìm
được thì lại cảm thấy đã mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Nhậm Tư Đồ, cậu nói cho tớ biết đây là như thế nào?”
Đáp án thật ra rất đơn giản—
Tình thương của mẹ.
Nếu như không phải tình thương của mẹ thì Tôn Dao tìm được Tầm Tầm, nhưng
bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể nhận đứa bé này, chỉ có thể khóc lóc cầu xin Nhậm Tư Đồ giúp đỡ.
Thời điểm Tôn Dao tìm được Tầm
Tầm, thì đã có một đôi vợ chồn