
♠q◕uý♠đôn
chữa gì, tất cả vẫn như cũ, Nhậm Tư Đồ có chút không hiểu tại sao anh
lại hỏi như thế, nhưng anh lại yên lặng ngẩng đầu lên nhìn cô, làm cho
Nhậm Tư Đồ liền muốn dối lòng làm cho anh vui vẻ: “Em đối với gian phòng này………Thật rất hài lòng.”
Thời Chúng ửng sốt một chút, nhưng
hiển nhiên Thời tiên sinh cùng với Thời phu nhân suy nghĩ đến những
chuyện không giống nhau: “Anh là hỏi, em đối với chồng có hài lòng hay
không.” Anh cải chính cô.
Nhậm Tư Đồ dùng sức gật đầu một cái. Lại cảm thấy chỉ gật đầu thôi không đủ, liền cúi đầu hôn lên môi anh một cái.
Thời Chung lúc này mới hài lòng nhắm mắt.
“Vợ……….”
Trong miệng anh đột nhiên thốt ra lời này, Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp phản ứng,
muộn mất hai giây mới chợt hiểu ra rồi lên tiếng: “Hả?”
“Vợ.” Anh gọi lần nữa.
Nhậm Tư Đồ có chút không hiểu: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Thời Chung cũng cảm thấy hành động này của anh có chút trẻ con
liền bật cười: “Đơn giản chỉ muốn gọi em một tiếng vợ, xác nhận chúng ta có phải thật sự đã kết hôn rồi thôi. Dù sao…….Hạnh phúc này có chút
không thật.”
Nhậm Tư Đồ chọc ghẹo anh: “Chờ làm xong hôn lễ, trải qua tuần trăng mật, sinh xong con, con sẽ bắt anh ngày ngày thay tã, mà lúc đó em cũng trở thành bà hoàng, anh sẽ cảm thấy, cái loại hạnh phúc
thật chỉ tồn tại trong một tháng.”
“Nói bậy.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Anh ngồi dậy, kéo cổ cô qua, cắn lấy đôi môi đang nói hươu nói vượn. Trong
một khoảng khắc, bên trong xe vang lên tiếng môi lưỡi dây dưa, tài xê
căn bải không cần liếc nhìn vào kính chiếu hậu một cái, cũng biết không
nên nhìn, lặng lẽ đem tấm che kéo lên.
Khoảng khắc đó trong
đầu Nhậm Tư Đồ chợt vang lên một tiếng “Đoàng” tiếp theo là cảnh môi
lưỡi dây dưa cùng một chỗ, Thiên Kết-dღđ。l。qღđ cô hoàn toàn sẽ không ngờ tới, lời nói đùa của mình đến một lúc nào đó sẽ thành sự thật……..
Khoảng thời gian như này vĩnh viễn là ngắn ngủi, trong khi hai người còn đang
khóa môi thì xe cũng đã ngừng, Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn bên ngoài cửa xe một cái—nhanh như vậy đã về đến nhà rồi sao?
Thời Chung cũng
cười cười nắm lấy tay cô, cùng nhau xuống xe. Nhậm Tư Đồ cho rằng anh sẽ nắm tay cô đi thẳng lên cửa nhà, nhưng bước chân của anh lúc này lại
dừng ở cửa xe—Thời Chung liếc nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy tình
cảm không thể nói nên lời, anh cứ như vậy mà nhìn cô, sau đó bế cô lên.
Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ anh. Anh cười: “Vợ chồng mới cưới
không phải là như vậy sao? Lúc đầu phải ôm cô dâu đi vào cửa.”
Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút: “Không phải đến hôn lễ mới cần làm như vậy sao?”
Thời Chung không thèm để ý: “Vậy coi như bây giờ chúng ta diễn tập trước đi.”
Dứt lời anh không nói thêm gì nữa mà ôm cô hướng vào chung cư.
Người bảo vệ chung cư đang nhìn chằm chằm hai người, Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết
rũ cổ, đem đầu của mình vùi vào vai anh, dù sao người khác cũng không
thấy mặt của cô, như vậy việc mất mặt này cũng chỉ mình Thời tiên sinh
gánh vác, không liên quan đến cô………
Nhưng không ngờ người đàn ông này lại trực tiếp ôm cô dừng trước mặt bảo vệ: “Đây là vợ tôi.”
Người bảo vệ đoán chừng cũng bị hù dọa rồi, anh ta nhìn vẻ mặt của Thời Chung rồi lại nhìn sang cảnh Nhậm Tư Đồ đang chui rúc trên vai anh—còn có gia đình nào sẽ ôm vợ của mình đi khắp nơi giới thiệu cả với những người
nhân viên bình thường không?
Nhậm Tư Đồ trừ lúng túng ngẩng đầu lên cười với người bảo vệ thì còn có thể làm gì nữa sao?
Kết quả là Nhậm Tư Đồ cùng với người bảo vệ nhìn nhau cười khan rồi gật
đầu, coi như làm quen. Thời Chung cũng không dừng lại nữa, trực tiếp ôm
Nhậm Tư Đồ đi về phía thang máy.
Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được
ánh mắt hoảng sợ của người bảo vệ kia vẫn theo sau lưng bọn họ, cô không nhịn được mà đập lên bả vai anh một cái: “Anh rảnh rỗi đi nói chuyện
này cùng với nhân viên bảo vệ sao?”
“Đương nhiên là phải thông
báo cho bên ngoài biết em đã là hoa có chủ.” Thời Chung không thèm để ý, dáng vẻ cô cùng tự nhiên: “Em không biết phải không? Trước kia mỗi lần
em tới đây người bảo vệ đó luôn nhìn em chằm chằm.”
“Anh có cần
hẹp hòi như vậy không?” Nhậm Tư Đồ quở trách anh, mặc dù nét mặt của cô
lúc này là dở khóc dở cười, nhưng kỳ thật trong lòng cảm thấy rất ngọt
ngào.
Thời Chung cũng không quản cô chê anh không rộng lượng mà
vẫn trước sau như một nói: “Anh trước giờ đều hẹp hòi như vậy.” Đồng
thời anh cũng nhún nhún vai: “Dĩ nhiên, trừ chuyện đó ra còn có nguyên
nhân dღđ☆L☆qღđ khác, cũng bởi vì đây là chuyện hạnh phúc nhất từ trước
tới nay cảu anh, không chia sẻ ra ngoài, anh cảm thấy không thoải mái.”
“Kết hôn với em thật sự tốt như vậy?”
“Tuyệt vời không thể ta.”
“Vậy………..”
Nhậm Tư Đồ đang muốn nói tiếp thì đúng lúc này có một giọng nói cắt ngang—
“Hai người có cần buồn nôn như vậy không?”
Nhậm Tư Đồ sửng sốt, nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy Tôn Dao đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon ngoài sảnh đợi thang máy đang nhìn Nhậm Tư Đồ cùng với Thời Chung.
Một lúc lâu sau Nhậm Tư Đồ mới kịp phản ứng, cô hoàn toàn không nghĩ đến
Tôn Dao sẽ xuất hiện ở đây, cuối cùng chỉ