
hững lời ngọt ngào. Như vậy cũng tốt, mà cũng không tốt
hoặc đó chính là đặc trưng của con người ở anh ấy. Một là một, hai là hai, rất
vụng về không biết nịnh cho người ta vui lòng.
Lúc xuất viện, tuy nom tôi trông vui vẻ nhưng thật ra trong
lòng lại nặng trĩu một hình bóng. Hơn một năm sau, tôi thấy lòng nặng nề. Điều
này dẫu người khác không dễ nhận ra nhưng cha mẹ tôi đã nhận ra. Họ phát hiện
thấy tôi không còn thích nói cười như trước nữa, mà thích ngồi một mình, có lúc
lại khóc thầm. Nỗi tương tư vô vọng của tôi đối với Giang Thuần trong mắt cha
mẹ tôi lại bị coi là “thất tình”. Thế nên hai người bắt đầu ra sức giới thiệu
bạn trai cho tôi. Đương nhiên họ không hay biết rằng trong lòng tôi đã có đối
tượng. Nếu họ biết người đó không chỉ lớn hơn tôi hai mươi tuổi, mà còn đã kết
hôn, nhất định cả hai sẽ ngất lịm mất.
Hồi đó xã hội còn rất nhạy cảm với chuyện này. Dư luận luôn
đả kích nặng nề kẻ thứ ba. Nếu bạn ở ngoài có một kẻ thứ ba hoặc bị coi là kẻ
thứ ba của người khác, điều đó có nghĩa trước tiên bạn sẽ bị tử hình ở tòa án
đạo đức. Cũng có thể bị mất các quyền lợi như chia nhà, tăng lương… Thế nên tôi
không có tâm trí nào đi gặp người đàn ông khác. Nhưng thà gặp xong rồi khước từ
còn tốt hơn là tôi thừa nhận mình yêu phải người đàn ông có vợ.
Tôi còn nhớ mẹ giới thiệu cho tôi một chàng trai làm ở bưu
điện, rồi một giáo viên trung học. Ngay từ lần gặp đầu tiên, họ đã đồng ý muốn
cùng tôi qua lại tiếp nhưng kết quả đều bị tôi mượn cớ khước từ. Từ đó tôi và
mẹ gây gổ nhau không vui. Vì trong đó có một người mà cha mẹ tôi đều rất ưng ý.
Họ không hiểu rốt cục tôi ra sao nữa… Nói đi nói lại, tôi cũng có sai thật. Đầu
óc tôi chỉ quanh đi quẩn lại toàn ngập tràn hình bóng Giang Thuần. Như thể đó
là một cơn nghiện ngoan cố, cố dứt cũng không dứt được. Tôi nghĩ mãi không ra
cách gì để có thể khiến anh ấy hiểu cho lòng tôi. Sau này có thể được ở bên
nhau hay không, không quan trọng, có bị người khác cho là kẻ thứ ba hay không
cũng không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất chính là tôi muốn anh ấy biết
rằng tôi yêu anh ấy. Anh ấy có chấp nhận hay không, không quan trọng, chỉ cần
anh ấy biết, thế là đủ.
Giờ nghĩ lại lúc đó tôi thực sự điên quá. Nhìn bề ngoài cứ
tưởng tôi là người rất dịu dàng nhưng thực ra lúc cứng đầu thì có chín cái đầu
trâu cũng không kéo lại nổi. Có thể đúng là do ông trời thương xót tôi, cơ hội
đã ập tới rất nhanh. Hôm đó một đồng nghiệp của tôi bị ốm. Tôi theo lời dặn dò
của chủ nhiệm đã đưa cô ấy tới bệnh viện. Lúc đi, tim tôi đập thùm thụp như thể
linh cảm được ngày hôm nay sẽ gặp anh ấy. Quả nhiên lúc lấy số khám bệnh, tôi
nhìn thấy anh ấy đi qua, tay cầm sổ bệnh án, vừa đi vừa lật xem. Tôi không kịp
nghĩ gì, chạy vội tới, hối hả tới trước mặt anh ấy, không kịp giữ phép tắc. Đây
là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ lần anh ấy xuất viện. Tôi rất xúc
động. Anh ấy bị tôi chặn lại, rõ ràng cũng giật mình, sau đó định thần nhìn kĩ
mới phát hiện ra tôi. Điều khiến tôi vui sướng là anh ấy vừa nhìn đã nhận ra
tôi: “Thì ra là cô à, sao? Lại có chỗ nào thấy khó chịu?”
Tôi lắc đầu, rồi lại ra sức gật đầu, thấy trái tim mình như
thể lập tức rớt ra khỏi lồng ngực. Anh ấy cười, tuy vẫn đeo khẩu trang nhưng
tôi có thể nhận ra, anh ấy đang cười, vì những nếp nhăn nơi khóe mắt anh ấy co
hết lại. Anh ấy hỏi: “Vậy là tôi có vấn đề?” Tôi thở dài một hơi, đáp: “Là có
chuyện muốn nhờ hỏi anh. Nếu có thể sau khi tan giờ làm hôm nay, em đứng ngoài
bệnh viện chờ bác sĩ nhé, được không?” Anh ấy gật đầu rất nhẹ nhõm, quả nhiên
đã đồng ý. Lúc đó tôi căng thẳng suýt khóc. Tôi đã nói mà, anh ấy luôn là một
bác sĩ tốt nên đồng ý tan giờ làm gặp tôi. Nhất định anh ấy nghĩ rằng tôi hỏi han
về tình hình bệnh tật. Khi vừa từ bệnh viện đi ra, chưa đợi tôi nói gì, anh ấy
đã mời tôi ăn cơm.
Thì ra anh ấy đã biết hết, thì ra ngay từ đầu anh ấy đã nhận
ra điều tôi muốn nói với anh ấy không phải là xin tư vấn chữa bệnh, mà là một
cô gái trẻ đã rơi vào lưới tình của anh. Có lẽ do lưới tình đó đã không phải là
lần đầu có người rơi vào. Tôi như người bị mê ngủ, ngoan ngoãn đi sau anh ấy,
để mặc anh ấy đưa đi tới bất kì nơi nào. Lòng tôi ngập tràn hoan hỉ nhưng không
biết làm thế nào để mở miệng. Anh đưa tôi đến một tiệm ăn nhỏ yên tĩnh. Đó là
nơi mà anh ấy và vợ thích nhất. Tôi biết dụng ý của anh ấy. Anh ấy hy vọng dùng
cách uyển chuyển này xóa bỏ ý đồ của tôi. Tôi ngồi đó, thấy thật ấm ức, đương
nhiên là phần lớn là tủi thân cho mình. Thoắt một cái tôi nhớ lại rất nhiều
chuyện không vui vẻ từ trước đến nay. Rồi đầu óc lại nhớ tới món nợ anh ấy,
phảng phất như thể tất cả như anh ấy tạo ta. Thế là tôi khóc, khóc rất thương
tâm, khóc tới mức anh ấy phải đứng lên vì sợ khách khứa xung quanh thấy nghi ngờ.
Họ sẽ thấy ngờ vực vì mối quan hệ bất thường giữa hai chúng tôi. Anh ấy gọi cho
tôi một ly nước ấm. Tôi khẽ nghịch cái ly trong tay, vẫn khóc không ra lời
nhưng không dám ngẩng đầu lên. Giang Thuần cẩn thận hỏi: “Có phải tôi làm sai
điều gì khiến cô hiểu lầm?”