
iệc tùng cá nhân.
Khi người khác nhìn anh ấy đầy ngưỡng mộ, gương mặt anh ấy lại tràn ngập niềm
tự hào không giấu giếm. Có thể khiến anh ấy kiêu hãnh, tôi rất vui sướng. Tôi
cũng rất thích cuộc sống xa hoa nhẹ nhàng mà anh cho tôi. Nhưng Xuyên
mãi vẫn không chịu hứa lấy tôi. Đã mấy lần tôi có thai nhưng đều bị anh ấy ép
phải phá. Anh ấy luôn lấy cớ tôi quá nhỏ dù tôi đã hai mươi tư tuổi và ở quê
tôi, các cô gái trạc cỡ tuổi tôi đều làm mẹ cả. Vả lại tuổi tác anh ấy cũng
không nhỏ nữa. Nhưng tôi không hề thấy anh ấy có chút gì sốt ruột.
Trong hai năm sống chung, anh ấy luôn lấy lý do quá bận nên
vẫn chưa đưa tôi về thăm quê anh ấy ở Quảng Châu. Về gia đình mình, anh ấy cũng
không nói nhiều. Và mỗi dịp lễ tết hàng năm, tôi luôn phải ở một mình cô đơn.
Gọi vào di động anh ấy, nếu không tắt máy cũng không có ai nghe. Mấy người bạn
chơi mạt chược của tôi đều là gái bao của các đại gia. Tôi thấy cuộc sống của
mình cũng không khác gì họ. Đúng lúc tôi nhận thức được điều này, vợ anh ấy
xuất hiện cùng mấy gã thanh niên lực lưỡng. Qua những lời kêu gào hò hét của cô
ta, tôi mới hiểu được ra chân tướng sự thật. Thì ra Xuyên đã là bố của hai đứa
con. Công ty của anh ấy không phải của mình anh ấy, mà là sự nghiệp của cả gia
đình vợ. Anh ấy chẳng qua chỉ là một kẻ làm thuê cao cấp. Tôi vẫn chưa kịp hoàn
hồn thì họ đã dọn xong quần áo của tôi vào một túi xách. Tất cả đồ đáng tiền
trong nhà đều bị họ giữ lại. Tiếp đó tôi và cái túi đáng thương đó đều bị họ
vứt ra ngoài cửa.
Trong tiết đông lạnh giá, tôi co rúm người ngồi bên cái cột
điện thoại liên tiếp bấm di động của anh ấy, muốn anh ấy giải thích và đền bì
thỏa đáng cho tôi. Nhưng suốt nửa ngày trời, anh ấy không hề bắt máy rồi tắt
máy hẳn. Tôi nghĩ ra trăm kế để tìm tới công ty anh ấy nhưng kết quả được biết
anh ấy đã bị thuyên chuyển tới một công ty nhỏ ở phía Nam, công ty mẹ do vợ anh
ấy tiếp quản. Đó là cuộc tình đầu tiên trong đời tôi. Anh ấy đã lừa tôi như vậy
rồi lại vứt bỏ tôi thật vô tình. Tôi uất ức tới mức ngất đi. Nghĩ lại mình đã
vì anh ấy mà hi sinh tuổi xuân và tình yêu, giờ đây lại bị cái kết thảm hại đến
vậy. Gần đây trên báo chí tôi thấy một cụm từ mới, gọi là “vợ hai không lỗi
lầm”. Nghe nói trong một hội nghị mang tính toàn quốc vừa qua, có người đã đề cập
tới sự việc này, kiến nghị rằng những “bà vợ hai không có lỗi” này nếu quả thực
kinh tế khó khăn, bị lừa gạt về tình cảm thì phải được bảo vệ quyền lợi về tài
sản. Giờ đây tôi không có việc làm, không nhà cửa, nên thấy mình rất đúng
trường hợp này. Không biết pháp luật có giúp tôi bảo vệ được quyền lợi của mình
không?
- Một cô gái bất hạnh –
6. Con đường đau khổ của hai mươi năm làm người tình trong
bóng tối
Nhân vật chính: Lâm, nữ, bốn mươi tuổi, độc thân. Hai năm
trước, cô gặp được Giang Thuần và từ đó đắm đuối với anh ta không rời. Vợ anh
ta bị tim nặng nên Giang Thuần hết mực chăm sóc vợ. Anh và Lâm tuy yêu nhau
nhưng không muốn thành tội phạm gây hại tới vợ. Lâm cho rằng đợi khi Thuần đứng
tuổi, đợi khi vợ anh ta không còn nữa, cô sẽ danh chính ngôn thuận chăm sóc
anh… Thật không ngờ, họ không kịp đợi tới ngày đó, Giang Thuần đã mắc bệnh ung
thư hiểm nghèo.
Lời của Lâm: Tất cả tình cảm ngoài hôn nhân hầu như đều là
“nhìn thấy ánh sáng mà chết”. Tôi không oán trách gì, chỉ nói sự thật. Nếu nói
rằng tình yêu giữa hai người là tuyệt đẹp thì tình yêu giữa ba người là tàn
khốc. Dù có nhìn thấy nó đẹp chăng nữa cũng là vì tàn khốc nên mới nảy sinh một
kiểu đẹp mệt mỏi. Nó cũng như balê, cứ nhảy tới nhảy lui mãi không ngừng, nhảy
tới khi tuyệt vọng.
Anh nói xem tôi có ý đồ gì? Tôi qu anh ấy lúc đó, anh ấy đã
bốn mươi tuổi rồi. Năm anh ấy mất, anh đã sáu mươi tuổi. Vậy tôi âm mưu chiếm
đoạt tiền bạc hay con người anh ấy? Hay để được anh ấy chăm sóc, hay để chia
tài sản cùng anh ấy? Khi anh ấy mất, tóc bạc trắng, nom như một ông già. Nhưng
cũng rất lạ rằng, tôi ngắm anh ấy vẫn không nỡ buông đi, phảng phất như thể
thấy lại cảnh đầu tiên gặp anh ấy trong phòng bệnh vào hai mươi năm trước. Cảnh
đó tôi muốn quên đi mà không thể quên nổi, nó như khắc sâu trong trái tim tôi.
Tôi luôn nhớ tới một chàng bác sĩ uy nghiêm, thông minh, tháo
vát hồi đó. Khi anh ấy còn trẻ, đôi mắt như có thần, nhìn kẻ khác hơi thể người
ta là một chú hươu non. Tại sao tôi không thể nào quên được đôi mắt của anh ấy
nhỉ? Vì lúc đó trong bệnh viện, anh ấy bịt khẩu trang cả ngày, khiến mắt và tóc
anh ấy vô cùng nổi bật. Mái tóc đ của anh ấy có chỗ quăn tự nhiên. Con gái
anh ấy cũng có tóc quăn tự nhiên, hoàn toàn di truyền từ cha.
Tôi đã nhìn thấy vợ anh ấy, chỉ một lần thôi. Ngoài lần đó ra,
tôi chỉ nhìn thấy hình. Đó là một phụ nữ trắng trẻo, lặng lẽ. Hoặc nói một cách
khác, đó là một phụ nữ tốt, là dạng phụ nữ mà rất nhiều người đàn ông lấy xong
mang về để ở nhà rất yên tâm. Huống hồ cô ấy còn sinh cho anh ấy một đứa con
gái. Nghe mọi người kể vợ anh ấy bị bệnh tim rất nặng, phải chịu rất nhiều khổ
sở mới sinh được đứa con này. Tôi cũng là phụ nữ, hiểu rằng một