Polly po-cket
Ai Là Kẻ Thứ Ba

Ai Là Kẻ Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323001

Bình chọn: 7.00/10/300 lượt.

h nửa tháng

Hàng ngày phải đối mặt với chị Dương đối với tôi quả thực là

một sự dày vò. Vì tôi luôn thấy chị ấy đối với tôi rất tốt nhưng tôi lại làm

việc như vậy. Thế nên lương tâm tôi luôn cắn rứt. Có lúc nửa đêm còn mơ phải ác

mộng, sau khi tỉnh lại mồ hôi toát đầm đìa. Tôi không muốn sống tiếp những ngày

tháng như vậy nên đã đề nghị Dương Khánh Hoa rằng tôi muốn chuyển ra ngoài

sống. Như vậy, tâm lý tôi sẽ dễ chịu hơn. Hơn nữa, quả thực tôi cũng không muốn

phá vỡ gia đình Dương Khánh Hoa. Tôi thấy anh ta thật lòng tốt với tôi là được.

Nhưng anh ấy không muốn tôi dọn đi, nói là chờ thêm một thời gian nữa. Anh ấy

đang chuẩn bị mua nhà, dù sao sau này cũng cần dùng. Câu nói đó của anh ấy

khiến lòng tôi rộn lên vui sướng. Đó chính là kết quả mà tôi muốn có nhưng

không dám nghĩ tới. Câu nói của anh ấy chẳng khác nào đã thắp lên một ngọn đèn

sáng rỡ trong lòng tôi. Tôi càng ngày càng thấy tương lai tốt đẹp sẽ nhanh

chóng ùa tới.

Lúc đó, nhà cửa ở Long Giang cũng rất đẹp, giá cả không đắt.

Tôi đã đi ngắm mấy nhà, đều rất vừa ý nhưng Dương Khánh Hoa muốn tôi đợi thêm.

Dù sao anh ấy đã nói vậy, tôi cũng hiểu được cái khó của anh ấy và không muốn

thúc ép người đàn ông tôi yêu. Sau khi chuyện cô sinh viên nọ lắng xuống, tôi

thấy mình và Dương Khánh Hoa tới được với nhau cũng không dễ dàng. Thế nên tôi

luôn rộng lượng với anh ấy. Nháy mắt cũng hơn một năm trôi qua, tôi vẫn là

người tình bí mật của anh ấy. Cũng hơn một năm qua, thú vui lớn nhất của tôi

chính là đi ngắm phòng. Lí tưởng lớn nhất chính là có ngày cùng Dương Khánh Hoa

đường hoàng dọn vào sống trong nhà mới. Một ngày đầu tháng 4.2005, một ngày rất

bình thường nhưng chính trong ngày bình thường đó lại xảy ra một chuyện không

bình thường do chị Dương đột nhiên mất tích.

Thoạt đầu cũng không ai để ý. Tôi và Dương Khánh Hoa cũng

tưởng rằng chị ấy quay về quê ở Lục Hợp. Chị ấy không có nhà, tôi càng có cơ

hội gần gũi với Khánh Hoa. Thế nên chúng tôi cũng lười quan tâm tới chị ấy. Đó

không phải vì tôi ích kỉ mà vì quả thực tôi sợ phải đối mặt với chị ấy. Sau

tám, chín ngày không có tin tức của chị ấy, tôi và Dương Khánh Hoa bắt đầu lo

lắng nhưng di động của chị Dương không tài nào gọi được. Gọi tới nhà mẹ chị ấy

cũng không có tin tức gì. Tôi nghĩ có thể chị Dương đã phát hiện ra quan hệ

giữa tôi và Khánh Hoa nên bỏ nhà đi chăng. Cứ nghĩ như vậy, tôi thấy mình thật

có lỗi với chị ấy. Thế nên tôi nói với anh ấy: “Đợi chị ấy quay lại, nhất định

em sẽ đi!” Dương Khánh Hoa trầm ngâm hút thuốc, không thèm để tâm tới tôi. Tôi

biết tâm trạng anh ấy cũng không vui vẻ gì nên ra sức an ủi. Nhưng anh ấy ngày

càng khó chịu, không thèm đáp trả những câu khuyên can của tôi, còn thường

xuyên nổi nóng với tôi nữa.

Nửa tháng sau, chị Dương rốt cuộc cũng quay về. Hôm chị ấy về

nhà, tôi cứ thấy máy mắt. Vừa nhìn thấy chị Dương, tôi đã vội trốn vào phòng

riêng nhưng đôi tai cứ dán chặt vào cửa nghe bọn họ nói. Dương Khánh Hoa và chị

Dương ngồi trong phòng khách, không hề cãi cọ. Anh ấy hỏi chị ấy mấy câu, tôi

đều nghe rõ. Đại thể như sau: một là nửa tháng qua đi đâu? Hai là tại sao điện

thoại không gọi được? Chị Dương trả lời rằng đi cùng mấy người bạn tới Dương

Châu chơi nhưng không giải thích về chuyện không gọi được điện thoại. Tôi không

còn tâm trí nào nghe tiếp vì cho rằng mọi chuyện đều do tôi mà ra. Tôi dựa vào

cửa, nước mắt tuôn ròng ròng, đột nhiên nhận thấy mình là kẻ đáng thương nhất

trên đời, y hệt một cọng cỏ hoang dã, thậm chí không bằng cả cọng cỏ. Ngọn cỏ

còn có ánh nắng và giọt sương vuốt ve nhưng có ai quan tâm tới tôi đây? Tôi lau

nước mắt, quyết định ngày hôm sau sẽ bỏ đi, mãi mãi không quay về nữa. Coi như

mình đã nằm mơ, và giờ là lúc cần tỉnh giấc mơ rồi.

Tôi thấy mình là người đàn bà bất hạnh nhất trên đời này. Khi

qu Xuyên, tôi không biết anh ấy đã có vợ. Tuy đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nom

Xuyên vẫn rất trẻ, phong độ, lại được tổng giám đốc công ty yêu chiều, khiến

tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Và khi gặp người có nhan sắc như tôi, Xuyên cũng

bị tình yêu sét đánh. Chẳng bao lâu Xuyên mua một chung cư cao cấp ở Bắc Kinh,

sống chung với tôi. Nhìn vật dụng trong nhà đều thuộc dạng đắt tiền, tôi thấy

lòng rất dễ chịu. Nghĩ lại thấy tôi chỉ là một cô gái tốt nghiệp hết cấp ba, từ

nông thôn ra thành phố làm nhân viên quèn, lại có thể được sống sung sướng đến

vậy. Một thời gian sau, cứ cách vài ngày tôi lại mời một số chị em gái tới nhà chơi.

Trong con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của họ, tôi như bay lên chín tầng mây, người

cứ lâng lâng, ngay cả khi đang ngủ cũng bật cười.

Xuyên nói anh ấy rất bận, không thể về nhà thường xuyên nhưng

cứ tới cuối tháng lại gửi cho tôi rất nhiều tiền để tiêu vặt. Trước đây tôi

chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy và bắt đầu mua sắm quần áo đắt tiền, vào các

tiệm Spa cao cấp, ăn bận chải chuốt, ra vào những nơi sang trọng. Tôi rất yêu

Xuyên. Mỗi lần anh ấy tới chỗ tôi, tôi đều làm những món ăn mà anh ấy thích và

hết sức dịu dàng. Anh ấy thường đưa tôi đi tham dự một số t