Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323682

Bình chọn: 8.5.00/10/368 lượt.

ẽ không mặc gì, đỡ bị mẹ đánh mắng vì tội làm bẩn

quần áo. Hơn nữa, thấy Chu Nhất Minh rửa bát có vẻ rất vui, nước

xối ào ào, tôi cũng muốn cởi quần áo ra để làm cùng.

Đúng lúc đó

mẹ anh ta quay về, đi cùng người hàng xóm. Hai người lớn nhìn thấy

cảnh một đứa trẻ đang rửa bát một cách hài hước như thế thì cười

lăn cười bò, sau đó mẹ anh ta vội vàng mặc quần áo cho anh ta và

nghiêm cấm sau này không được làm như thế nữa. “Càng ngày càng lớn

rồi, không được tùy tiện cởi quần áo như thế nữa. Bé bự còn đang ở

đây, con hở cả mông đít ra thế này mà không thấy xấu hổ à?”.

Lời nói của

bà Chu khiến tôi hiểu ra, chiêu này của Chu Nhất Minh không thể học

theo được, trẻ con càng ngày càng lớn, không thể tùy tiện cởi quần

áo, nhất là tôi là con gái, anh ta là con trai, càng không thể cởi

hết ra rồi chơi cùng nhau được.

Chúng tôi đều

nắm trong tay yếu điểm của nhau, không ai dám đe dọa ai. Chu Nhất Minh

“cứng” không được đành phải dịu.

“Yên đại tiểu

thư giúp đỡ một chút đi mà. Anh trai cũng không có cách nào mới tìm

em, người bạn chí cốt đó của anh gần đây xảy ra chút chuyện, vẫn

còn phải lo lắng về việc cho con vào mẫu giáo, em nghĩ cách giải

quyết giúp cho con bé vào trường nhé?”.

Tôi thành thật

nói rõ ngọn ngành: “Không phải em không muốn giúp mà là không giúp

được”.

Thời đại này,

đăng ký vào trường mầm non đã khó, được vào học càng khó khăn hơn.

Trường thực nghiệm của chúng tôi là trường được thành phố xếp hạng,

không ít gia đình đổ xô vào. Nhưng mỗi năm trường chỉ có thể chiêu

sinh từng ấy trẻ, cung lớn hơn cầu, số trẻ xin vào trường học vượt

quá chỉ tiêu cần tuyển. Chu Nhất Minh muốn tôi giúp nhưng tôi khẳng

định là giúp không nổi. Mỗi năm hiệu trưởng đều có một danh sách

dài dằng dặc những người đăng ký vào trường có quan hệ dây mơ rễ má

không biết từ đâu, hơn nữa tôi chỉ là một giáo viên phụ trách sinh

hoạt quèn, có quyền gì mà lên tiếng.

Anh ta vẫn không

bỏ cuộc. “Thật sự không có cách nào sao?”.

“Thật sự không

có cách nào, trừ phi trường mầm non là do nhà em mở thì em mới lên

tiếng được, còn bây giờ, chỉ có hiệu trưởng mới nói được thôi”.

Chu Nhất Minh

nhíu mày, tức giận cực độ. “Mẹ kiếp, lên mẫu giáo mà cũng vất vả

như thế à? Thôi được, không cần học mẫu giáo nữa, càng đỡ tốn kém”.

Chu Nhất Minh

miệng nói vậy nhưng đứa bé, con chiến hữu của anh ta không thể không

đi học. Hai ngày sau, anh ta lại chạy đến trường thực nghiệm, lần này

không đến tìm tôi mà là tìm hiệu trưởng. Tên tiểu tử này không biết

thần thông quảng đại cỡ nào mà quen được đường dây lãnh đạo nào đó

trên Sở Giáo dục của thành phố, khiến hiệu trưởng vừa nhìn thấy tờ

giấy giới thiệu đã gật đầu ngay.

Tôi vô cùng

ngạc nhiên. “Chu Nhất Minh, anh được đấy, trực tiếp để cấp lãnh đạo ra

mặt. Sao anh tìm ra được cửa đó?”.

“Ai bảo em vô

dụng, anh trai đành phải nghĩ cách đi cửa khác. Anh phải nhờ đến đại

đội trưởng của bọn anh đấy, may mà bạn học của em họ vợ anh ấy là

con dâu của vị lãnh đạo đó, cho nên anh đã nhờ bọn họ thu xếp hộ”.

Bình thường

trong đơn vị, Chu Nhất Minh quan hệ cũng không tồi, lãnh đạo và đồng

nghiệp đều yêu quý anh ta. Nhưng từ trước tới giờ anh ta chưa từng nhờ

cậy lãnh đạo việc gì, đây là lần đầu tiên. Anh ta là người nhiệt

tình nhưng đây không phải là việc nhỏ, có thể “thuận nước dong buồm”

nhờ cậy mà giúp đỡ dễ dàng được. Thời buổi bây giờ muốn xin cho con

em đi nhà trẻ không thể đường hoàng mà xong được, hơn nữa lại chẳng

phải con của mình, việc gì anh ta phải đi chuốc cái nợ ân tình với

cấp trên vào người?

Tôi nghi ngờ

hỏi thì anh ta trả lời qua quýt: “Anh trai rỗi quá không có việc gì

làm nên kiếm việc làm cho vui, không được à?”.

Tôi không moi

được gì từ miệng Chu Nhất Minh thì cảm thấy rất thất vọng. Trước

đây anh ta không như vậy, hễ có việc gì anh ta cũng đều nói cho tôi

biết. Giống như chuyện đi xem mặt thường xuyên thất bại, đáng xấu hổ

như vậy mà anh ta cũng không giấu tôi, hơi một tí là gọi điện cho tôi

nói “tâm hồn yếu đuối đang bị tổn thương”. Còn bây giờ, anh ta không

nói với tôi bất cứ điều gì. Nhàm chán, thật là hết sức nhàm chán!

Cuối tuần hẹn

Điền Tịnh đi ăn lẩu ở Little Sheep, cô ấy cũng nói chuyện Chu Nhất

Minh đang giúp đỡ một chiến hữu.

“Hôm qua anh ta

đến ngân hàng tìm mình, hỏi về chuyện căn hộ mua từ khoản vay thế

chấp, nhất thời chưa thể trả tiền cho ngân hàng thì có bị t


XtGem Forum catalog