
anh ta đã cao
chạy xa bay rồi, nhưng Chu Nhất Minh không cần nghĩ ngợi gì liền hứa hẹn: “Nếu
thật sự em bị ung thư thì anh trai sẽ thỏa mãn tâm nguyện của em, sẽ ở bên em,
yêu em, lấy em, cùng em sinh con, đẻ cái, em không chê anh trai thấp là được
rồi.”
Trước đây tôi
luôn nghĩ, một người đàn ông thấp bé không thể mang lại cho người khác cảm giác
an toàn, không đủ để phó thác cả đời. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy cao hay thấp
không phải là vấn đề, những lúc quan trong mới có thể thấy được tấm chân tình.
Tôi bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc, hay là tôi
và Chu Nhất Minh thử... thử hẹn hò xem sao. Ít nhất trước khi tôi chưa gặp được
ai tốt hơn thì có thể coi anh ta là một ứng cử viên không tồi.
Tôi bắt đầu chú ý
đến Chu Nhất Minh nhưng không biết anh ta nghĩ gì, có muốn như vậy hay không.
Mặc dù đêm trước hôm đi bệnh viện kiểm tra, anh ta đã từng nói, nếu thật sự tôi
có mệnh hệ gì, anh ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tôi, sẽ ở bên tôi, yêu tôi,
lấy tôi và cùng tôi sinh con đẻ cái. Nhưng bây giờ kết quả kiểm tra đã chứng
minh tôi chỉ sợ bóng sợ gió thì anh ta cũng không nhắc đến nữa. Tôi thử đề cập
đến chuyện này, thăm dò ý tứ anh ta xem sao thì anh ta chỉ cười hì hì.
“Mạo hiểm quá! Bé
bự, suýt chút nữa anh trai phải thu nhận phế phẩm là em rồi. May mà em không
việc gì, có thể tiếp tục chờ đợi hoàng tử bạch mã của em xuất hiện. Anh trai
cũng đợi xem ông trời có mở mắt không, ban cho anh một cô bạn gái vừa đẹp người
vừa đẹp nết.”
Lời nói của anh
ta khiến tôi thấy buồn vô cùng, rõ ràng lần này tôi và anh ta suy nghĩ không
giống nhau, tức thì giận dỗi một cách vô lý. “Trên đời này còn có hoàng tử bạch
mã sao? Đừng nói đến hoàng tử, ngay cả bạch mã em cũng chẳng thấy con nào. Em
không dám hy vọng có thể tình cờ gặp được hoàng tử bạch mã nữa rồi, anh cũng
thực tế một chút đi, còn muốn ông trời ban cho một cô bạn gái vừa đẹp người vừa
đẹp nết nữa. Anh muốn đạt được tâm nguyện của mình mà dựa vào ông trời có mắt
hay không thì còn xa lắm, ít nhất anh phải có họ hàng máu mủ với ông ấy thì may
ra...”
Chu Nhất Minh nở
một nụ cười lạc quan. “Không phải lúc nào ông trời cũng mở mắt, anh trai là một
thanh niên tốt, anh không tin mình lại không xứng với một cô gái tốt.”
Suốt mấy ngày
liền tôi suy nghĩ, không biết phải làm thế nào để đề cập với anh ta chuyện thử
hẹn hò. Điền Tịnh giúp tôi đưa ra chủ ý, hẹn anh ta cùng đi ăn đêm, uống vài
chén rồi cô ấy sẽ “nhắc lại ý cũ” để tôi có dịp thể hiện, muốn bóng gió xa xôi
hay nói thẳng thì tùy. Nếu anh ta vẫn không hiểu thì tôi sẽ giả vờ say, mượn
rượu để nói ra suy nghĩ của mình. Như vậy có thể giúp tôi tiến hoặc lùi một
cách dễ dàng.
Chủ ý này rất
hay, tôi gật đầu tán thành cả trăm lần. Nhưng tôi còn chưa kịp hẹn với Chu Nhất
Minh thì giữa Điền Tịnh và Đỗ Uy đã xảy ra chuyện. Cô ấy lo chuyện của mình còn
chưa xong, đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện của tôi nữa.
Đỗ Uy có người
khác, là cô nữ sinh năm hai cùng trường với anh ta. Anh ta bắt cá hai tay đã hơn
nửa năm nay rồi nhưng giấu không cho Điền Tịnh biết. Nếu không phải là cô nữ
sinh kia không chịu an phận, gọi điện cho Điền Tịnh nói rõ chân tướng sự việc
thì cô ấy vẫn còn ngốc nghếch nghĩ Đỗ Uy một lòng một dạ với mình.
Cô nữ sinh kia
năm nay mới hai mươi tuổi, là một cô gái 9x cá tính, bạo dạn. Trên điện thoại,
cô ta nói mình và Đỗ Uy đã yêu thương nhau, hy vọng Điền Tịnh đừng làm phiền
bạn trai của cô ta nữa.
“Bây giờ người
anh ấy yêu là tôi, không phải là chị nữa. Tình yêu chỉ tồn tại khi hai bên cùng
yêu nhau, xin chị đừng làm người thứ ba xen vào giữa hai chúng tôi nữa.”
Cuộc điện thoại
này làm Điền Tịnh tức gần chết, mẹ kiếp, ai là người thứ ba không biết! Cô ấy
không thèm đôi co với con nhãi ranh hỗn xược ấy, gọi thẳng cho Đỗ Uy.
Lúc đầu Đỗ Uy chối
bay chối biến, về sau thấy không giấu nổi mới ngượng ngùng thừa nhận. Lý do là
anh ta một mình trên thành phố học hành, cuối tuần mới có cơ hội gặp mặt Điền
Tịnh, ngày thường cảm thấy cô đơn, tẻ nhạt, lại cộng thêm cô gái đó rất nhiệt
tình, cứ qua lại suốt nên càng ngày càng gần gũi.
Trên điện thoại
anh ta thẽ thọt: “Điền Tịnh, thực ra người anh yêu là em, ở bên Vi Thanh chỉ là
để xua đi nỗi cô đơn mà thôi. Anh biết anh có lỗi với em, em có thể tha thứ cho
anh không?”
Điền Tịnh nghe
thấy thế càng tức giận. “Em tha thứ cho anh á? Anh chết luôn đi cho
rồi!”
Tôi cũng không ủng hộ cô ấy tha thứ cho Đỗ Uy. Tôi luôn cảm
thấy đàn ông phạm phải sai lầm khác có thể tha thứ, chứ sai lầm kiểu này thì
không thể. Con mèo một khi đã ăn vụng thì không thể cải tạo được, đàn ông cũng
thế, nếu không quản chặt thì nhất định sẽ lại phạm sai lầm, chết cũng không
thay đổi.
Sau khi sự việc bị bại lộ, Đỗ Uy vội vàng từ thành phố trở
về, khổ sở van xin Điền Tịnh tha thứ. Điền Tịnh rất mâu thuẫn, một mặt cô ấy
hận anh ta đến tận xương tủy, tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng mặt khác lại
thấy không cam tâm cứ thế mà chia tay, nhường anh ta cho kẻ thứ ba là con ranh
hỗn xược ấy. Cách nào cũng thấy bế tắc, khó xử, cô ấy liền sang