Duck hunt
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 8.5.00/10/332 lượt.

kiểu khá rộng để che bớt cái dáng “châu tròn ngọc sáng” của mình. Điền

Tịnh cũng từng trêu tôi, nói tôi toàn mặc đồ đen thế này, nếu đêm nào nổi máu

tham muốn đi ăn trộm thì cũng không sợ lộ.

Chu Nhất Minh đến tìm tôi làm cố vấn vì thực tế cũng không

có ai khác để chọn lựa. Ngoài tôi ra, anh ta còn tìm được ai nữa? Mà cũng không

có nơi nào để tìm.

Hoàn cảnh của Chu Nhất Minh chẳng khác gì tôi, môi trường

sống và môi trường làm việc đều không va chạm với người khác phái. Sau khi tốt

nghiệp cấp ba, anh ta đi lính, trong quân đội toàn nam giới. Theo như ngôn ngữ

của anh ta thì chỉ có hai con lợn nái và một con gà mái được nuôi ở bộ phận cấp

dưỡng thôi. Sau mấy năm đi bộ đội trở về, anh ta được điều ngay vào ban Quản lý

đô thị làm việc, vẫn chỉ là một đám đàn ông, trẻ già ngắm nhau mà thôi.

Nếu ví trường mầm non của chúng tôi là một tu viện thì ban

Quản lý đô thị của anh ta chẳng khác gì miếu hoà thượng, lấy đâu ra môi trường

để làm quen với bạn khác phái.

Lúc đầu chúng tôi cũng tính đến chuyện “chia sẻ tài nguyên”

để giúp đỡ nhau trong việc trọng đại cả đời. Anh ta giúp tôi giới thiệu một anh

chàng nào đó trong ban Quản lý đô thị, còn tôi sẽ giới thiệu cho anh ta một cô

giáo trong trường mình, giúp đỡ nhau như thế sẽ tốt hơn. Ý tưởng thì hay đấy

nhưng khi đưa vào thực hiện lại không dễ chút nào.

Đừng vội nhìn vào số lượng nam nữ trong hai đơn vị mà lầm

tưởng, khi bước vào lựa chọn mới thấy, chẳng tìm được lấy một, hai người phù

hợp. Những đối tượng đã lập gia đình thì không nhắc đến nữa, còn những người

chưa có gia đình thì điều kiện lại không tốt, không phù hợp; điều kiện quá tốt

cũng không phù hợp.

Những người tầm thường thì chúng tôi không vừa mắt, còn

những người có điều kiện quá tốt chúng tôi lại không với tới. Muốn tìm một

người thích hợp với mình để yêu thực sự không phải chuyện dễ dàng. Nó cũng

giống như chơi bài, rất khó bốc được quân bài phù hợp để ù đồng hoa[6'>.

Thế là xong! Tôi và Chu Nhất Minh đều thua trong ván bài tình yêu này! Chu Nhất

Minh chí hướng cao xa, không phải tuyệt sắc giai nhân quyết không lấy. Còn tôi,

tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng luôn mong mỏi tìm được một chàng

hoàng tử bạch mã. Cho nên hai chúng tôi đều để lãng phí thời gian.

[6'> Cách goi trong chơi phỏm của Trung Quốc, nghĩa là có

3 cây cùng quân bài (ví dụ cùng là quân K)

Mặc dù tôi biết trình độ thẩm mỹ của mình có hạn nhưng tôi

vẫn phải có trách nhiệm hiến kế cho Chu Nhất Minh. Trước tiên là dẫn anh ta đi

mua giầy, thời điểm mấu chốt, bất luận thế nào cũng phải mua một đôi giày tăng

chiều cao. Chiều cao là điểm yếu lớn nhất của anh ta, nhất định phải khắc phục,

càng nhiều càng tốt.

Trong cửa hàng có rất nhiều loại giày tăng chiều cao, từ năm

đến mười phân. Tôi gọi nhân viên bán hàng đem ra một đôi giày cao mười phân đưa

cho Chu Nhất Minh thử. Vừa đi đôi giày mới vào, trông anh ta cao hẳn lên. Tôi

lập tức quyết định: “Được, mua đôi này đi!”

Đôi giày đó hơi đắt, Chu Nhất Minh có vẻ không đành, tôi

liền khuyên: “Đừng do dự, không nỡ thả con săn sắt thì sao bắt được con cá rô.

Tin em đi, anh sẽ được đền đáp xứng đáng.”

Mua giày xong thì mua đến quần áo, tôi chọn một cửa hiệu nổi

tiếng chuyên bán trang phục nam, nhờ nhân viên bán hàng trẻ tuổi chọn giúp cho

Chu Nhất Minh một bộ quần áo phù hợp với anh ta. Cô gái khéo léo chọn cho Chu

Nhất Minh một bộ, anh ta từ phòng thay đồ đi ra làm tôi suýt không nhận ra nữa.

Bình thường Chu Nhất Minh cũng giống tôi, thích mặc đồ màu

đen. Nguyên nhân đương nhiên là khác nhau: tôi mặc đồ đen để trông đỡ béo, còn

Chu Nhất Minh mặc đồ đen để đỡ bắt bụi và dễ giặt.

Trước đây quen nhìn anh ta toàn thân như một con quạ đen,

giờ mặc bộ quần áo sáng màu cô nhân viên bán hàng vừa cất công chọn cho, tôi có

cảm giác như nhìn một người hoàn toàn khác vậy. Chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu

xanh trắng đơn giản, bên trong là chiếc áo lót mỏng màu trắng, kết hợp với

chiếc quần bò màu xanh đậm. Kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, cộng thêm màu sắc

sáng sủa, rất bắt mắt.

“Được đấy, mặc bộ quần áo này cộng thêm được mấy điểm. Chu

Nhất Minh anh xem ra cũng không đến nỗi.”

Câu nói đó không hề có ý châm biếm, thực sự Chu Nhất Minh là

một anh chàng khá điển trai, chỉ hơi thấp một chút thôi. Giờ đi đôi giày cao

mười phân, lại ăn mặc phù hợp nên anh ta bỗng trở nên cao to, đẹp trai hẳn.

Anh ta nhìn vào gương vẻ tự mãn. “Anh trai bình thường không

ăn mặc tử tế, giờ gọn gàng một chút là người khác phải lác mắt ngay. Bé bự, em

nói xem, hôm nay anh trai không được một trăm điểm thì cũng phải được chín mươi

chín điểm chứ nhỉ?”

Tôi đương nhiên cũng hưởng ứng: “Hôm nay anh Nhất Minh một

trăm điểm vẫn chưa xứng, em phải cho anh ít nhất một trăm hai mươi điểm.”

Tình trường như chiến trường, Chu Nhất Minh trang bị một bộ

“chiến bào” mới từ đầu đến chân, tự tin gấp trăm lần khi đi xem mặt. “Bé bự, ở

nhà đợi tin vui của anh trai nhé!”

“Anh Nhất Minh cố lên, trông anh được lắm!”

Tối hôm đó tôi cứ chờ tin chiến thắng của Chu Nhất Minh,

thầm nghĩ lầ