
ì anh đi mà mua
thuốc, trả cả phí dưỡng bệnh, phí thu nhận và phí tổn thất tinh thần nữa nhé!”
Anh ta lại còn kể khổ với tôi, nói Nhậm Giai đang giận dỗi.
Cô ấy cứ đứng dựa vào thân tre ở phía sau sườn núi, khóc nức khóc nở, anh ta
phải làm đủ trò cô ấy mới nín.
“Em đừng rối lên nữa, bọn anh sẽ qua đấy ngay.”
Chẳng còn cách nào, tôi đành phải đứng đợi trong bộ dạng ướt
như chuột lột. Lúc này hướng dẫn viên đã sắp xếp cho mọi người vào khu nhà vườn
gần đó ăn trưa rồi, Điền Tịnh phái Đỗ Uy đi trước chiếm chỗ, còn cô ấy ở lại
cùng tôi chờ Chu Nhất Minh và bạn gái.
Nói là quay lại ngay nhưng đợi một lúc lâu mới thấy hai
người lững thững đi đến. Nhậm Giai đúng là vừa khóc xong, mắt mũi đỏ hoe, trông
rất tội nghiệp. Chu Nhất Minh đi bên cạnh chẳng khác gì một tên nô tài thận
trọng hầu hạ, phục dịch. Cũng không biết vừa nãy anh ta đã làm gì đắc tội với
người đẹp để cô ấy khóc lóc như thế.<>
Tôi còn bận lấy quần áo đi thay, không có thời gian để ý
chuyện của bọn họ, việc thám thính tin tức nhường cho Điền Tịnh chịu trách
nhiệm. Khi tôi từ phòng thay đồ đi ra, Chu Nhất Minh và Giai Nhậm đã vào khu
nhà vườn rồi. Điền Tịnh vẫn đứng đợi tôi, bộ dạng vô cùng thần bí, nói: “Cậu có
biết tại sao vừa nãy Nhậm Giai khóc không? Đều là vì cậu đấy.”
Tôi mắt tròn mắt dẹt tỏ vẻ không hiểu. “Sao lại tại mình?
Mình đắc tội với cô ấy khi nào?”
“Bởi vì trong mắt cô ấy, cậu và Chu Nhất Minh quá thân mật.
Trên đường cậu và anh ta cứ ghé sát tai nhau thì thà thì thầm, lại còn đưa chìa
khoá tủ đồ cho anh ta nữa, cô ấy ghen nên đã giận dỗi với Chu Nhất Minh, nói
tại sao cậu lại đưa chìa khoá cho anh ta, hai người có quan hệ gì mờ ám?”<>
Tôi nghe xong suýt ngất: “Không phải thế chứ? Sao cô ấy phải
chuyện bé xé ra to rồi ghen với mình? Cô ấy cần gì phải làm thế? Tuy không phải
tự chê mình nhưng nói thật, cô ấy đẹp hơn mình nhiều. Tại sao cô ấy còn thiếu
tự tin như vậy?”
“Mình cũng thấy quá vô lý, cậu ghen với cô ấy thì còn nghe
được. Cô ấy ghen với cậu thì có mà bị ấm đầu. Nhưng dù sao ghen cũng ghen rồi,
không muốn nhìn thấy cậu và Chu Nhất Minh nói cười vui vẻ trước mặt cô ấy cho
nên Chu Nhất Minh bảo mình nói với cậu là xin cậu hãy giúp anh ta, từ giờ cứ
mặc kệ anh ta, cố gắng không nói chuyện, có nói thì cũng tỏ ra nghiêm túc một
chút, đừng có cười rạng rỡ như hoa nở nữa, không người đẹp lại hiểu lầm.”
Tôi sống hai mươi lăm năm, đã gặp nhiều hạng người, những kẻ
quái thai cũng không ít nhưng đại mỹ nhân này đúng là không tiêu hoá nổi. Quá
bá đạo! Chuyện bé cỏn con bằng hạt vừng cũng khiến cô ta giận dỗi bạn trai nửa
ngày trời, thật sự còn hơn cả Lâm Đại Ngọc!
Khi ăn cơm, người đẹp lại khiến tôi mở rộng tầm mắt, cô ta
không ăn cơm cũng không ăn thức ăn, chỉ húp canh. Nói là ăn canh có thể làm
sách dạ dày, giữ cho cơ thể luôn khoẻ mạnh. Một bát cách tảo tía to uỵch ở trên
bàn một mình cô ta ăn hết, chỗ đó chí ít cũng phải được ba, bốn bát cơm.
Tôi như bị hóc xương cá không nhổ ra không chịu được nhưng
vẫn phải cố nhịn không nói gì trước lòng dạ hẹp hòi của cô ta. Cuối cùng cũng
đợi được đến lúc cô ta vào nhà vệ sinh, tôi bắt đầu xổ: “Chu Nhất Minh, đại mỹ
nhân mà anh tìm được cũng khá thật đấy, “ngựa không ăn cỏ thì sẽ toi”, cô ta
chẳng ăn cái gì cả!”
“Sao lại không ăn cái gì, cô ấy chỉ ăn hơi ít thôi. Em cứ
nghĩ ai cũng giống mình chắc, mua con gà quay một mình ngồi gặm hết già nửa. Bé
bự ơi, em ăn tốt quá đấy, nuôi mình em tốn bằng bốn, năm người như cô ấy.”<>
Anh ta bảo vệ người đẹp của mình, còn vừa nói vừa giẫm lên
chân tôi. Tôi tức quá cười đểu. “Anh Nhất Minh, em thấy cô ta cứ không ăn thế
này sẽ sớm thành tiên thôi. Chúc mừng anh tìm được một nàng tiên! Nhưng người
đẹp hay ghen tuông như thế, sau này tốt nhất xung quanh anh trong vòng ba thước
chớ có người khác giới, không thì e sẽ khó sống lắm.”<>
Anh ta đã không cho là đúng lại còn tự hào nói: “Ghen cũng
tốt, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu anh, quan tâm đến anh. Anh không sợ cô ấy ghen,
chỉ sợ không then thôi. Có người đẹp ghen vì mình thì chứng tỏ người đàn ông đó
thành công.”
Điền Tịnh lẩm bẩm chỉ để tôi nghe thấy: “Đồ thần kinh thì
có! Chuyện nhỏ mà cũng khóc cả buổi, nói dễ nghe thì là tình cảm quá dạt dào,
còn nói khó nghe thì là đồ thần kinh.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Chu Nhất Minh tính nết tuỳ tiện, cẩu thả
lại vớ phải một cô gái vừa đa sầu đa cảm, hay khóc lóc như trẻ con, nghi ngờ
lung tung, xem ra sau này anh ta có mà đầy tội.
9.
Sau hôm đi du thuyền về, Chu Nhất Minh mò đến nhà tôi mượn
quyển Ba trăm bài thơ Đường thật. Tôi vừa tức vừa buồn cười.
“Hồi thi đại học có thấy anh chăm chỉ như thế đâu? Cấp ba cũng không thấy nỗ
lực nghiên cứu gì, đến nỗi trượt đại học.”
Anh ta cười cợt
nhả. “Sao so sánh như thế được, đại học thì có gì thú vị? Giờ anh trai chỉ vì
người đẹp nên mới khổ luyện thôi.”
Thành tích học
tập của Chu Nhất Minh từ nhỏ đã chẳng ra gì. Thực ra không phải anh ta dốt,
nhưng có trời mới biết làm thế nào để nhét mấy quyển sách vào đầu anh ta được.
Cô giáo Thường dạy Ngữ văn lớp anh ta hồi