
hải
nói, chắc chắn là do cái thằng Đới Thời Phi ấy rồi. Chia tay rồi phải không?
Nếu đúng như thế thì cũng chẳng phải là chuyện xấu. Ngay từ đầu bố đã nói hai
đứa không hợp nhau, thôi càng sớm càng tốt.”
Tôi không biết
tại sao bố tôi chỉ nghe dì Thạch kể về Đới Thời Phi, ngay cả mặt mũi còn chưa
thấy đã nói ngay tôi và anh ấy không hợp nhau.
Tôi vẫn mặc kệ.
“Bố, bọn con hiểu nhau là được rồi, bố thấy hợp hay không cũng không quan
trọng.”
Bây giờ ông nhắc
lại chuyện đó, tôi càng thấy trong lòng không thoải mái, giận dỗi bỏ về phòng
nằm, bữa tối cũng không ăn.
Lòng đầy tâm sự
nên tôi ngủ cũng không ngon giấc. Ngày hôm sau thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài
nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần để đến trường, bất luận thế nào cũng phải lên
lớp. Nếu thất tình và thất nghiệp cùng rủ nhau đến thăm viếng thì mẹ kiếp, tôi
sống sao nổi!
Buổi sáng bảy giờ
ba mươi bắt đầu mở cổng trường, như thường lệ tôi đứng đợi ở cửa lớp đón bọn
trẻ từ tay bố mẹ chúng. Có một chị sau khi đưa con trai vào lớp còn đặc biệt
căn dặn tôi: “Tối qua Tiểu Kiệt ăn phải đồ không tốt, cả đêm đau bụng, đi ngoài
mấy lần. Phiền cô giáo Yên hôm nay quan tâm đến cháu hơn một chút, đây là thuốc
uống buổi trưa và hai chiếc quần để đề phòng thay cho cháu.”
Đương nhiên tôi
bảo cô ấy cứ yêu tâm, nhất định tôi sẽ chú ý chăm sóc cậu ấm nhà cô ấy thật
tốt.
Chăm sóc tốt cho
bọn trẻ là trách nhiệm của tôi. Là một giáo viên đời sống, công việc hằng ngày
của tôi là chăm sóc đời sống sinh hoạt cho bọn trẻ: ăn, uống, ngủ, nghỉ. Đặc
biệt lớp tôi lại là lớp mẫu giáo bé, bọn trẻ chỉ mới hai, ba tuổi, đầy lần tôi
phải giặt quần mà chúng ị hay tè ra. Thực tế, công việc của tôi chẳng khác gì
bảo mẫu, chỉ có cái tên nghe oai hơn một chút thôi.
Lớp học buổi sáng
chưa kết thúc mà Tiểu Kiệt đã phải thay hết cả hai cái quần rồi. Thằng bé này
bị tiêu chảy nặng quá, phân lỏng, bốc mùi kinh khủng. Tôi phải nín thở để giặt
hai cái quần của nó.
Cô giáo Lý thấy
tình hình không ổn, vội vàng gọi điện cho mẹ Tiểu Kiệt đến đón con: “Cô phải
đưa Tiểu Kiệt đi viện khám xem sao, chứ cứ để cháu đi ngoài thế này không được
đâu.”
Mẹ Tiểu Kiệt vội
vàng đến đón thằng bé. Buổi trưa ăn cơm tôi không sao nuốt được, giặt hai cái
quần bốc mùi kinh khủng của nó khiến tôi không có cảm giác ngon miệng. Những
chuyện tồi tệ thế này... tôi chỉ mong nhanh chóng qua đi, chịu đựng hết thời
gian đầu cho đến khi trở thành giáo viên hướng dẫn sẽ không phải khổ sở nữa.
Bữa trưa không
ăn, bữa sáng vì kết hợp giảm béo nên chỉ ăn hoa quả. Đến buổi chiều tan làm,
tôi đói đến mức tưởng như cái bụng của mình dán chặt vào cột sống, bước đi mà
người cứ lâng lâng, không vững. Lúc ra khỏi lớp, một cơn gió thổi đến còn có
cảm giác hơi run rẩy. OMG, cuối cùng tôi cũng có dáng vẻ liễu yếu đào tơ rồi!
Đi được vài bước
với dáng vẻ liễu yếu đào tơ, tôi đã cảm thấy không ổn chút nào. Cái dạ dày rỗng
đã lâu, nó không chịu được, cứ réo ùng ục đòi ăn. Lấy đâu ra thứ gì để lấp đầy
bụng ngay được, tôi liền rót một cốc nước to, đổ vào bụng hòng giảm bớt cơn đói
dữ dội.
Vừa uống xong thì
điện thoại reo, tôi cầm lên xem, thật không dám tin vào mắt mình, là Đới Thời
Phi! Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ không liên lạc với tôi nữa, thật ngoài sức tưởng
tượng!
“Yên Phiên Phi,
em tan làm rồi hả? Tối nay có rỗi không, mình cùng đi ăn nhé!”
Ôi! Đây là lần
đầu tiên anh ấy hẹn tôi mà không phải là cuối tuần, tôi vừa mừng vừa lo. “Sao
hôm nay anh lại về? Chẳng phải cuối tuần anh mới từ thành phố về sao?”
“Mẹ anh không
được khoẻ nên anh xin nghỉ phép về thăm.”
Tôi lập tức tỏ ra
quan tâm: “Bác gái không được khoẻ ạ, không nghiêm trọng chứ anh?”
Anh ấy chỉ nói
cũng bình thường rồi hỏi rõ tôi có còn ở trường không, lát nữa sẽ lái xe đến
đón tôi đi ăn.
Mười lăm phút
sau, tôi ra cổng trường đứng đợi chiếc xe Mazda của Đới Thời Phi. Sau khi lên
xe, anh ấy lịch sự hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Vừa nhắc đến ăn, cái bụng tôi đã
hăng hái kêu ùng ục, còn kêu rất to nữa, như thế sợ không ai nghe thấy vậy.
Tôi ngượng chín
cả mặt. Cái bụng chết tiệt này, chuyên gây rắc rối! Lần trước vấn chưa đủ phiền
phức à? Đới Thời Phi cũng nghe thấy, nói: “Em đói lắm rồi phải không? Trên xe
có mấy chiếc bánh quy sô cô la đấy, hay là ăn tạm một chút đi.”
Tôi thực sự rất
đói, liền bất chấp tất cả, cầm chiếc bánh quy sô cô la lên cắn một miếng. Sau
khi tiếng ùng ục lắng xuống mới có sức nghĩ xem làm cách nào để ứng phó với cục
diện trước mắt.<>
Để tránh Đới Thời
Phi có cảm giác tôi như một con sói háu đói, tôi liền đem chuyện của Tiểu Kiệt
ra kể. Tôi nói hôm nay vì tận tâm tận lực chăm sóc một đứa bé bị tiêu chảy, bận
đến mức không kịp ăn trưa cho nên đói quá, gần ngất đi.
Trong khi tường
thuật lại sự việc, tuy lời lẽ có chút phóng đại nhưng rốt cuộc vẫn dựa trên cơ
sở có thật, chỉ làm cho mình cao giá hơn một chút thôi, không tính là phóng đại
quá chứ?
Đới Thời Phi nghe
rất tập trung và nghiêm túc, còn khen ngợi tôi: “Yên Phiên Phi, em đúng là
người có tấm lòng nhân ái, lại rất kiên nhẫn, biết chăm sóc