Duck hunt
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323063

Bình chọn: 8.5.00/10/306 lượt.

ười kia lại chẳng

ra gì.

Đỗ Uy học thạc sĩ

trên thành phố, Điền Tịnh ở tỉnh nhà đi làm, hai người ly biệt nhiều hơn tương

phùng, hễ được nghỉ ngày nào là Điền Tịnh lại chạy lên thành phố thăm người

yêu.

Nói đi cũng phải

nói lại, tôi không thể dễ dàng đi cùng Điền Tịnh lên thăm Đới Thời Phi như vậy

được, quan hệ giữa chúng tôi chưa thân thiết đến mức ấy.

Con người của Đới

Thời Phi có những lúc thật không dám tin anh ấy từ Mỹ trở về, bởi anh ấy không

hề bị ảnh hưởng bởi lối sống cởi mở của người Mỹ, đối xử với tôi rất nho nhã,

lịch sự, có chừng có mực khiến tôi không thể không phối hợp làm một cô gái yểu

điệu, thục nữ.

Con gái sao có

thể chủ động chạy lên thành phố tìm bạn trai chứ? Vừa bẽ mặt vừa hạ thấp giá

trị bản thân. Vì vậy, tôi chỉ có thể tỏ ra đoan trang, đoan trang và đoan trang

mà thôi. Không nên nhất thời để lộ đuôi cáo khiến ý trung nhân của mình chạy

mất.

Hôm đó, Điền Tịnh

gọi cho tôi kể chuyện vừa nãy Chu Nhất Minh đến ngân hàng của cô ấy rút tiền,

mắt cứ dán vào cô nhân viên xinh đẹp ngồi ở quầy số 3 rồi bắt Điền Tịnh phải

giới thiệu anh ta với cô ấy.

Sau khi có Đới

Thời Phi, thời gian cuối tuần của tôi đều cho anh ấy toàn quyền sở hữu. Khoảng

thời gian này Đỗ Uy học cũng không nặng nên thường xuyên về nhà tình cảm âu yếm

với Điền Tịnh. Chúng tôi đều vui mừng vì có người yêu bên cạnh, có lẽ

Chu Nhất Minh thấy thế thì ghen tỵ nên cũng gấp rút tìm cho mình một tuyệt sắc

giai nhân. Hai hôm trước tôi còn thấy anh ta thay đổi status trên QQ: “Hoan

nghênh anh chàng quyến rũ, anh chàng không phải là huyền thoại!”

“Cậu cứ mặc xác anh ta! Anh ta mà nhìn thấy gái đẹp thì mắt

sáng lên, cũng chẳng buồn nghĩ xem người ta nhìn mình như thế nào. Lần trước

đến trường mầm non bọn mình cũng thế, anh ta thấy thích một cô giáo và muốn

mình giới thiệu, mình lập tức giội cho anh ta một gáo nước lạnh: “Đừng có nhìn

nữa, không có phần của anh đâu, người ta Mười một này là kết hôn rồi.””

Điền Tịnh cười nói: “Trùng hợp thật đấy, anh ta thích cô

nhân viên ở quầy số 3, cô ấy Mười một này cũng kết hôn.”

Sau khi Điền Tịnh cúp máy, Chu Nhất Minh cũng gọi đến, mở

miệng ra là phàn nàn: “A Phi à, tâm hồn yếu đuối của anh trai lại bị tổn thương

rồi, tại sao anh thích cô nào là cô nấy đều có chủ hết thế?”

Tôi rất không đồng tình liền cười nói: “Ai bắt anh toàn chọn

những cô gái đẹp. Những đoá hoa danh tiếng thì thường đã có chủ, anh chọn những

loại cỏ tầm thường ấy, ví dụ như cỏ đuôi chó chẳng hạn, chắc chắn chẳng có ai

hái đâu, anh có thể thoải mái hái bao nhiêu thì hái.”

“Ý em là anh chỉ có thể tìm một cô em khủng long xấu xí thì

mới có triển vọng hả? Nhưng anh trai chỉ biết mỗi cô em khủng long là em thôi,

mà em cũng để người ta bao thầu hết rồi, anh trai phải đi đâu tìm đây?”<>

Tôi đang định nói móc anh ta thêm lúc nữa, không ngờ anh ta

quay lại “chụp mũ” tôi làm tôi tức điên. Tôi nổi máu điên nói: “Này, ai là

khủng long? Anh là khủng long thì có. Không đúng, anh là con cóc ghẻ, là đồ hủi

lậu...”

Tôi còn chưa gầm gào xong, anh ta đã cười ha ha rồi cúp máy

làm tôi cứng họng. Tôi điên tiết nhưng cố kìm nén, tự an ủi. Mình là người đại

lượng, không thèm chấp nhặt với cái tên đáng ghét đó.

Tôi luôn luôn là người đại lượng, chứ còn Chu Nhất Minh xúc

phạm tôi không chỉ một, hai lần, tôi mà có tính cố chấp thì đã sớm dứt áo ra đi

từ lâu rồi.

Ví dụ như trận khẩu chiến hồi cấp ba, lúc đầu giận đến mức

nghĩ cả đời này sẽ không thèm quan tâm đến tên đáng ghét đó nữa. Nhưng không

lâu sau, anh ta cùng một đám nam sinh chơi quá hoá cuồng ở sân vận động, không

cẩn thận bị ngã gãy chân, phải bó bột nằm trên giường hàng tháng trời, đều là

tôi bổ túc cho anh ta cả.

Ai bảo nhà tôi gần nhà anh ta? Là hàng xóm láng giềng thân

thiết, mẹ anh ta sang nhờ cậy, chẳng lẽ tôi lại không giúp? Thôi thì “quân tử

không chấp tiểu nhân”!

Chu Nhất Minh nằm trên giường bệnh nhìn thấy tôi cũng hơi

ngạc nhiên. “Em đến thật à?”

Đến thì cũng đến rồi, tỏ thái độ thì cũng tỏ thái độ đủ rồi,

tôi làm ra vẻ người lớn, lấy khẩu khí của mẹ vẫn thường dạy tôi ra nói với anh

ta: “Chu Nhất Minh, anh phải học hành cho tốt vào, có biết không hả?”

Tôi đang chân thành và nghiêm túc chỉ bảo thì anh ta lại ôm

bụng cười phá lên. Cười thật không đúng lúc, tôi đến để làm giáo viên giảng dạy

chứ có phải làm diễn viên hài đâu, anh ta cười thế là có ý gì chứ? Tôi ra dáng

một giáo viên trách mắng anh ta: “Anh cười cái gì mà cười! Nghiêm túc một chút

đi!”

Kết quả không như mong đợi, anh ta nghe thấy thế cười càng

dữ hơn, cười cứ như chưa bao giờ được cười ấy. Bạn thử nói xem, thái độ của anh

ta như thế thì học hành cái gì chứ?

Cái tên này đích thực chẳng phải nhân tài trong lĩnh vực học

hành, cần gì phải lãng phí thời gian bổ túc cho anh ta. Nhưng bố mẹ anh ta

không nghĩ vậy, lúc nào cũng cho rằng con trai mình chỉ cần nghĩ thông suốt,

học tập sẽ như ngồi máy bay trực thăng phóng vọt đi. Giờ mới đang học lớp mười,

vẫn còn thời gian để nghĩ thông nên không muốn anh ta một tháng nằm nhà dưỡng

thương mà bỏ bê