
đã uống không ít nước, sau khi đặt mông xuống lại đổ già nửa bình vào bụng.
Uống xong thì há hốc miệng thở hổn hển, chẳng khác gì chú cún con, chỉ thiếu
nước thè lưỡi nữa thôi. Thật mất mặt quá! Nhớ lại hồi nhỏ chúng tôi cũng từng
như lũ khỉ con chạy lăng xăng khắp núi rừng. Bây giờ chưa già mà sao hứng thú
đã giảm sút thế này?
Đới Thời Phi thì
ngược lại, đường núi tuy gồ ghề nhưng anh ấy leo cứ nhẹ như không, thỉnh thoảng
còn giơ máy ảnh lên chụp phong cảnh nữa, chẳng giống đang leo núi chút nào, như
đi dạo thì đúng hơn.
Tôi định nghỉ
ngơi một lát rồi leo tiếp thì đột nhiên bụng đau quằn quại. Cơn đau quặn này
tôi đã quá quen, đó là dấu hiệu của triệu chứng tiêu chảy.
Từ sau khi uống
thuốc giảm béo, đối với tôi bị tiêu chảy là chuyện bình thường. Nhưng sau khi
dần dần thích ứng với được tính của nó thì không bị đau cồn cào như thế này
nữa, chỉ cần vào nhà vệ sinh giải quyết là xong ngay. Lần này là sao đây? Tôi
đã đủ khổ lắm rồi, lại còn thêm rắc rối này nữa. Có lẽ là do trên đường uống
quá nhiều nước, nước cũng giúp nhuận tràng mà!
Phải làm sao bây
giờ? Làm thế nào mới được đây? Cùng một anh chàng khôi ngô, tuấn tú đi leo núi,
leo chưa được nửa đường đã bị tiêu chảy, đến mức phải nhờ anh ta tìm nhà vệ
sinh giúp, như thế thử hỏi còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa?<>
May mắn thay, lúc
tôi đang ngồi thở hổn hển thì Đới Thời Phi chạy vào chỗ bụi cây bên sườn núi,
một lúc sau cầm ra một ít dâu dại, nói: “Nhìn này, anh vừa hái được mấy quả dâu
tươi ngon chưa, em có muốn nếm thử không?”
Tôi muốn ăn,
đương nhiên là muốn ăn. Một phần do bụng đang đói, mặt khác ăn có thể giải
quyết được vấn đề cấp thiết của tôi. Sau khi ăn quả dâu, tôi sẽ giả vờ bị đau
bụng vì ăn nó, trách nhiệm đương nhiên thuộc về Đới Thời Phi, anh ấy sẽ phải đi
tìm nhà vệ sinh giúp tôi. Như vậy, hình ảnh thục nữ của tôi không còn được
nguyên vẹn nữa nhưng quan trọng là lúc này đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo để xử
trí.
Ăn quả dâu tây
dại xong, tôi cố gắng tiếp tục theo Đới Thời Phi len thêm vài bước rồi ôm bụng
kêu đau inh ỏi: “Mấy quả dâu kia hình như có vấn đề, em đau bụng quá!”
Quả nhiên Đới
Thời Phi nghĩ rằng mình đã hại tôi ra nông nỗi này nên rối rít xin lỗi: “Sớm
biết thế này đã không hái mấy quả dâu dại đó rồi. Phải làm sao bây giờ, gần đây
không có nhà vệ sinh nào cả. Em cố chịu một chút được không? Nếu không chúng ta
sẽ xuống núi, dưới chân núi có nhà vệ sinh.”
Nói thực, tôi rất
muốn nhịn nhưng cái dạ dày của tôi không chịu phối hợp, nhất định muốn tôi phải
khó chịu, bụng quặn đau từng cơn càng lúc càng dữ dội, biểu thị mạnh mẽ rằng
muốn giải quyết những ứ đọng bên trong càng sớm càng tốt. Tôi sợ khi xuống núi,
nhất thời không nín nhịn được thì thật tồi tệ!
Tôi không nói gì,
vẻ mặt biểu lộ sự lúng túng, đó là câu trả lời tốt nhất. Đới Thời Phi nhìn
trước ngó sau rồi thận trọng nói: “Vậy hay là... em vào chỗ bụi rậm kia giải
quyết trước đi. Anh ở bên ngoài... canh chừng... cho em.”
Cũng chỉ có cách
đó thôi, tuy xấu hổ nhưng còn hơn là ị ra quần. Tôi khó nhọc bước vào bụi cây,
đi vệ sinh ngoài trời. Đới Thời Phi ở ngoài canh chừng cho tôi.
Sau khi xong
việc, cả hai người đều tỏ ra mất tự nhiên. Tôi xấu hổ nhìn anh ấy, anh ấy cũng
ngại ngùng nhìn tôi. Lần này ê mặt quá! Hành trình leo núi vì thế nhanh chóng
kết thúc!
Hành trình leo
núi đã biến thành hành trình đáng xấu hổ, đại tiện bậy trên núi đối với tôi
thật sự là một chuyện vô cùng xấu hổ. Chuyện này tôi chẳng có mặt mũi nào kể
với ai, ngay cả Điền Tịnh cũng không nói, thật khó có thể mở miệng!
Sau ngày hôm ấy,
Đới Thời Phi không hề gọi điện cho tôi. Trong lòng bất an, mặc dù vẫn biết
thường ngày trong khoảng thời gian từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh ấy rất hiếm khi
gọi vì công việc bận rộn, chúng tôi lại mới bắt đầu, chưa thân thiết đến mức
ngày nào cũng gọi cho nhau mấy lần, vì thế ngoài cuộc hẹn đã định sẵn vào cuối
tuần, những ngày khác rất ít khi liên lạc. Trên MSN cũng trò chuyện vài câu
nhưng anh ấy không nói nhiều, chỉ nói công việc bận rộn nên không có thời gian
trò chuyện, tôi chỉ còn nước biết điều mà rút lui thôi, trong lòng tự vấn: Lần
leo núi đó phải chăng tôi đã khiến anh ấy thấy ngột ngạt nên chạy mất rồi?
Suy nghĩ về vấn
đề này khiến tâm trạng tôi không thoải mái. Khi lên lớp, tôi cố gắng lấy lại
tinh thần, cố nhe răng cười với đồng nghiệp, cố nhếch mép cười với lũ trẻ,
khoác lên mặt một nụ cười giả tạo. Tan làm trở về, vẻ suy sụp lại lộ rõ trên
mặt, tâm trạng chán nản, rệu rã.<>
Đã không vui thì
chớ, về đến nhà còn bị bố tôi làm cho tức thêm: “Haizz, đại tiểu thư ơi, vừa
bước vào cửa mặt mày đã ủ rũ rồi. Bố còn chưa chết, không cần phải như đưa đám
thế.”
Tôi càng bực bội
hơn. “Con sắp chết rồi, con khóc cho mình đã được chưa?”
Dì Thạch chạy ra
giảng hoà: “Thôi thôi, sao thế? Cứ nói cho sướng miệng chẳng kiêng kị gì cả.
Ông Yên cũng thôi đi, tâm trạng Phiên Phi đang không tốt, ông còn nói vào làm
gì!”
“Mấy hôm trước nó
còn vui mừng hớn hở, giờ đùng một cái lại gắt gắt gỏng gỏng. Không cần p