
không có mấy học sinh gọi đúng tên chúng tôi nữa.
Tên của tôi được thay thế bằng biệt danh “Bé bự”, còn Chu
Nhất Minh bị gọi là “Vi sinh vật”.
5.
Hẹn với Đới Thời Phi bảy giờ ba mươi gặp nhau ở rạp chiếu
phim, đúng bảy giờ tôi đã chuẩn bị xong xuôi và bắt đầu xuất phát.
Rạp chiếu phim cách nhà tôi không xa lắm, trước đây tôi cũng
thường vinh dự được mời, không phải mất tiền mua vé. Bởi vì Chu Nhất Minh có
một người bạn cùng lớp làm ở rạp nên hay được tặng vé. Gặp phải bộ phim nào ăn
khách khó mua vé, anh bạn đó lại trực tiếp ra đưa Chu Nhất Minh vào, thậm chí
chẳng cần vé. Nhờ có “cây cao bóng cả” như thế nên hai năm nay, tôi hay được đi
xem phim miễn phí với Chu Nhất Minh. Điền Tịnh cũng thường xuyên được xem ké.
Tôi đến cổng rạp là bảy giờ hai mươi lăm phút, vẫn còn sớm,
vậy mà Đới Thời Phi đã đứng đợi, anh ta còn đến sớm hơn tôi.
Tôi thích những người đúng giờ, anh ta còn đến sớm hơn cả
người đúng giờ, tôi càng thích. Tôi vui vẻ chạy đến, nói: “Xin lỗi đã để anh
phải đợi.”
“Không có gì, em có đến muộn đâu, là do anh đến sớm quá
thôi. Anh đã mua được vé rồi, định mua một ít đồ ăn nhẹ nhưng lại không biết em
thích ăn gì, bây giờ cùng đi mua nhé!”
Anh ta thật chu
đáo! Tôi khấp khởi cùng anh ta đi mua đồ ăn. Trước đây, mỗi lần đi xem phim tôi
thường thích gặm món cổ vịt, món này rất cay nhưng ăn thế mới thú vị. Đến lúc
cay gần chết mà được uống mấy ngụm nước ô mai vào bụng thì thật là sảng khoái!
Nước ô mai mát lạnh ở quán bán đồ ăn vặt trước cửa rạp cứ phải gọi là ngon
tuyệt, uống mãi không chán. Mua một cốc to mang vào trong rạp, nhiều khi uống
còn thiếu, uống hết tôi lại bắt Chu Nhất Minh ra mua tiếp. Anh ta thường mắng:
“Mẹ kiếp! Anh trai có lòng tốt đưa cô đi xem phim miễn phí, lại còn phải hầu
hạ, phục dịch đại tiểu thư nhà cô nữa!”
Tuy nhiên, hôm
nay đi xem phim cùng anh chàng tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài về, tôi không
thể mua mấy thứ đó mang vào rạp ăn được, không thể phồng má trợn mắt gặm cổ vịt
với hai bàn tay đầy dầu mỡ, như vậy thật khó coi, thật mất hình ảnh! Còn nước ô
mai mang hương vị quê hương cũng không thể sánh bằng nước Coca-Cola đậm chất
Tây mà Đới Thời Phi đã chọn cho tôi. Sau khi vào cửa hàng, anh ta cầm một bịch
bắp răng bơ và một lon Coca lên trưng cầu ý kiến: “Hai thứ này có được không?”
Anh ta đã chọn,
tất nhiên tôi cũng không phản đối: “Được ạ, em cũng rất thích ăn bắp rang bơ và
uống Coca khi xem phim.” Cổ vịt của tôi, nước ô mai của tôi ơi, không phải tôi
không yêu các bạn, mà vì Đới Thời Phi, tôi không thể không thay đổi sở thích
của mình, “yêu nhau yêu cả đường đi” mà! Từ bây giờ, bắp rang bơ và Coca-Cola
là sở thích mới của tôi.
Kể từ sau buổi
xem phim đó, tôi và Đới Thời Phi được coi là chính thức hẹn hò. Bình thường anh
ta lên thành phố làm việc, chỉ cuối tuần mới về nhà, chúng tôi thường hẹn hò
vào dịp cuối tuần.
Các buổi hẹn hò
đều là cùng nhau ăn cơm, uống trà, xem phim, đi dạo công viên... Hai người gặp
mặt quen biết nhau, trong giai đoạn đầu hẹn hò đều thường như vậy, sau đó tình
cảm mới tiến triển dần. Thời gian còn lại thì liên lạc với nhau qua điện thoại
và internet.p>
Sau khi hẹn hò
với Đới Thời Phi, tôi không còn thở ngắn than dài nữa, tâm trạng cũng tốt hơn,
hệt như một con chim én nhảy nhót trên cành dương liễu trong gió xuân. Nhìn hoa
hoa đẹp, ngắm trăng trăng tròn, nhìn dì Thạch trước đây không ưa cho lắm giờ
cũng thấy rất vừa mắt.
“Uống nước không
quên người đào giếng”, dẫu sao dì Thạch cũng là người giới thiệu, nếu không,
sao tôi có thể quen được người bạn trai vừa lòng toại ý như thế! Cho nên bây
giờ dù dì ấy không yêu quý tôi, tôi cũng không quan tâm, vẫn mỉm cười gọi một
tiếng “dì Thạch”.
Dì Thạch đương
nhiên biết tôi đang “yêu ai yêu cả đường đi” nên ngầm hiểu chuyện mai mối này
là đúng, thái độ lạnh nhạt của tôi đối với dì ấy đã được cải thiện ít nhiều. Vì
thế dì ấy thường hay trêu tôi.
“Phiên Phi, tên
của con và Đới Thời Phi đều có chữ “Phi” khiến dì không thể không liên tưởng
đến câu “sát cánh cùng bay”. Nếu như hai đứa thực sự trở thành một đôi thì
chẳng phải là đôi kim đồng ngọc nữ sát cánh bên nhau sao?”
Tôi rất thích
nghe câu này, không cần phải nói tôi vui đến thế nào. Nếu có thể cùng Đới Thời
Phi sát cánh bên nhau, đối với tôi đó thực sự là một việc vừa lòng thoả ý nhất
từ trước tới nay!
Ôi, hoàng tử bạch
mã của tôi! Lá số tử vi của tôi cuối cùng cũng vớt vát được chút ít. Điền Tịnh
cũng mừng thay, nói: “Thế là tốt rồi, bạn trai của bọn mình đều ở trên thành
phố. Hôm nào mình lên thành phố thăm Đỗ Uy, cậu cũng có thể đi cùng để thăm Đới
Thời Phi của cậu. Bây giờ cậu có bạn trai là tiến sĩ rồi thì không được nói Đỗ
Uy học tiến sĩ là không tốt nữa nhé!”
Bạn trai của Điền
Tịnh là bạn học thời đại học của cô ấy. Học xong bốn năm đại học, anh ta học
tiếp thạc sĩ, giờ bảo vệ thạc sĩ xong lại dự định học luôn tiến sĩ. Anh ta học
mà không thấy ngán à? Tôi chỉ nghe thôi đã ngấy đến tận cổ rồi. Thật đúng là
cùng một thứ, nhưng đối với người này thì tốt còn đối với ng