
mà, chị ấy ở phía sau khán đài cũng được người ta khen ngợi nha, cô
đâu biết rằng mấy chữ này của Chu Vệ là nhằm vào mấy câu đánh giá chanh chua
kia của Lan Linh đối với cô.
Ăn khuya xong, đang dọn
dẹp thì Chu Vệ nói: “Đây là chìa khóa phòng, em cầm lấy đi.”
Triêu Huy thiếu chút nữa
bị sặc nước miếng của mình.
Không nhìn thấy cô bối
rối, Chu Vệ còn nói: “Anh gần đây bận rộn nhiều việc, buổi trưa không thể trở
về, làm phiền em.”
Phiền cô? Làm phiền cô
cái gì? Triêu Huy nghi hoặc nhìn Chu Vệ mang một thứ tròn tròn xinh xinh ra
trước mắt cô.
Đó là… Chó?!
Uỳnh uỳnh uỳnh, Triêu Huy
lấy tốc độ kinh người chạy đến bên cửa, chỉ cần Chu Vệ đến gần thêm cô sẽ đạp
cửa xông ra.
“Em…” Chu Vệ nhìn bộ dạng
như rơi vào tay kẻ địch chuẩn bị chiến đấu của cô có chút buồn cười, cũng có
chút dở khóc dở cười, chú chó trong tay anh chẳng qua cũng chỉ mới được ba
tháng, cô còn sợ cái gì?!
Biết không thể bức bách,
Chu Vệ cũng không miễn cưỡng cô, ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình
chú chó nhỏ, để nó ngủ yên trong tay mình
“Chú chó này là hôm qua
anh phát hiện trong công viên, mới sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ, ông trời
lúc đó lại đổ mưa, vừa đói vừa lạnh, thật sự rất đáng thương. Anh tuy rằng chưa
từng nuôi chó, nhưng cũng có thể học nên nhặt nó về. Vậy mà chú chó nhỏ đáng
thương, mày vẫn không thoát khỏi số mệnh chết đói.”
Chu Vệ nói những lời này
như là nói cho một mình, nhưng Triêu Huy nghe cũng biết là anh đang nói
với cô. Cô đặt tay lên ngực, đè nén sợ hãi trong lòng, bước đi rụt rè tới gần
anh, khiếp sợ nhìn con vật nhỏ.
“Em không phải sợ, nó
đang ngủ.” Chu Vệ đè thấp cổ họng, sợ đánh thức con chó nhỏ.
Triêu Huy lại đến gần một
chút: “Nó, nó, nó thật sự đang ngủ?”
Chu Vệ khóe miệng nhếch
lên, ý cười thoáng chốc lộ ra, xán lạn khiến cho Triêu Huy hoa mắt, chờ cô đến
khi cô mở to mắt, tay đã bị Chu Vệ nắm lấy, kéo tới.
Thịch thịch thịch! Triêu
Huy phát hiện bản thân không thể rút tay lại. Thịch thịch thịch! Tim đập
thật nhanh! Taycô càng lúc càng gần cún con… Không, hẳn là cún con càng ngày
càng gần tay cô… Cô bắt đầu rối loạn, không biết là khẩn trương, sợ hãi hay là
ngại ngùng…
Bỗng nhiên! Đụng phải
rồi! Tay Triêu Huy rốt cuộc cũng chạm vào chú chó, truyền đến cảm giác chưa
từng có làm cô thoải mái không ít, theo sự dẫn dụ của bàn tay anh, bàn tay nhỏ
bé của cô vuốt ve con chó nhỏ mềm mại… Ưmh, thực tâm mà nói, loại cảm giác này
quả thật… Cũng không đáng sợ lắm
Phản ứng của Triêu Huy làm
Chu Vệ không nhịn được cười khanh khách, cô ngượng ngùng giải thích: “Hóa ra
lông của chó con là như vậy, sờ thật mịn màng.” Cho nên cô mới vô thức lại sờ
soạng thêm vài cái.
Chu Vệ nhíu mày, ngăn bàn
tay cô lại, không có ý tốt nói : “Người cũng có da thịt mịn màng, em muốn sờ
hay không?” (Sa: Anh trêu chị nà, chắc tại ghen với cún con đây =)))
Muốn sờ hay không…
Triêu Huy lập tức bỏ tay
anh ra, đứng lên, mặt lập tức ửng hồng: “Anh, anh, anh… Nói bậy bạ gì đó!”
Chu Vệ còn chưa kịp nói,
cún con trong tay đã bị tiếng kêu hờn giận của cô làm cho tỉnh lại, mở to mắt,
gâu một tiếng.
Triêu Huy đột nhiên cứng
đờ, không dám thở nữa, nhìn chằm chằm chú chó nhỏ.
Chu Vệ vội vàng trấn an
cún con, nhanh chóng làm cho nó ngủ tiếp.
“Nhìn em có vẻ ngạc
nhiên.” Anh trách cứ liếc mắt một cái, làm cho con chó nhỏ tỉnh lại không sao
cả nhưng không phải là cô tự tìm phiền toái sao?
Cô ngạc nhiên? Triêu Huy
nhất thời á khẩu không trả lời được. Ai bảo anh nói ái muội như vậy, khiến cho
cô phải ngạc nhiên!
“Giữa trưa em tới đây, cho
nó uống chút sữa, nó chưa ăn được đồ ăn bình thường đâu.” Chu Vệ nói, làm như
chưa từng nói cái gì.
Quả thật là da mặt dày,
Triêu Huy chỉ có thể nhẫn nhịn, cô nói: “Mỗi ngày sao? Cho ăn nhiều hay ít?”
“Em có thể cách ngày mà
không ăn cơm?” Chu Vệ hỏi lại, còn nói, “Sữa bột để trong tủ bát, anh để tờ
giấy chỉ dẫn bên cạnh, em cứ làm theo.”
Triêu Huy nhìn lại chú
cún, không muốn nó bị bỏ đói nên gật đầu đồng ý.
“Em nói xem, nên đặt cho
nó cái tên gì?” Chu Vệ đột nhiên nhớ tới chuyện đại sự này, không thể cứ kêu nó
là chú chó nhỏ, chắc chắn cô nương trước mắt này sẽ không thích nghe.
“Tiểu bạch thỏ.” Triêu
Huy bất giác liền nghĩ đến cái tên này.
Chu Vệ trầm mặc.
“… Nó có màu vàng.” Cô
nương này, người ta là chó mà kêu là thỏ, có phải quá kì quái hay không?
“… Vậy kêu tiểu kim thỏ.”
Chu Vệ thở dài: “Không
phải vấn đề về màu sắc. Nó là chó, không phải thỏ, quan trọng hơn là, kêu
nó tiểu gì gì đó đương nhiên là có thể, nhưng em đừng quên là nó sẽ lớn rất
nhanh.”
Triêu Huy trầm mặc nửa
ngày, ấp úng một câu: “… hay là kêu thú thú đi?” Đã đủ tên giống như vật chưa.
“Sống lâu tức thọ?” hàm
răng trắng của Chu Vệ chợt nhếch lên, cười rất cố ý , “Tên rất hay, Thọ Thọ,
Thọ Thọ ngoan, Chu Thọ Thọ.”
Triêu Huy trầm mặc… Người
này khẳng định là cố tình.
[Thú Thú và Thọ Thọ đều
phát âm là: shòu. Thú trong thú vật, còn Thọ trong sống thọ, anh Chu Vệ cố tình
bẻ cong ý của chị Triêu Huy, gian xảo'>
“Thọ Thọ, con ngoan, ba
ba ôm cái nào.