
Vệ
không để ý Triêu Huy nhiều lần khéo léo từ chối, kiên trì muốn đưa cô về kí
túc. Triêu Huy cảm thấy bất lực, chẳng lẽ anh không biết là làm như vậy sẽ đem
đến phiền toái cho cô sao?
Hai người cứ trầm
mặc mà đi, không ai có ý định bắt chuyện.
Anh rất cao, Triêu Huy
lén liếc mắt ngắm nhìn. Thân hình cao ngất, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đen
láy, mà khí chất của anh rất linh anh, khó trách đi trên đường thu hút nhiều
ánh mắt như vậy. Không giống cô cảm thấy khó chịu, anh dường như đã quen với
những tình huống như thế này, cứ nghênh ngang tự đắc mà đi.
Vào mùa này, ở thành phố
B màn đêm buông xuống rất nhanh. Đèn đường đã sớm bật lên. Đi tới một khúc
ngoặt, đột nhiên xuất hiện một bóng người, phía sau còn có một phụ nữ liên tục
la lối om xòm: “Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm!”
Trong nháy mắt, trong đầu
Chu Vệ hiện lên vô vàn suy nghĩ, động tác trên tay nhanh chóng, lập tức kéo
Triêu Huy về phía sau mình, bất kể như thế nào, bảo vệ cô vẫn là tốt
nhất.
Nhưng hình như cô không
hiểu được dụng ý của anh, vung tay thoát khỏi. Sau đó, Chu Vệ nhìn thấy Triêu
Huy bước hai bước tung chân đá một cước, khiến tên trộm ngã xuống đất, lại hung
hăng thêm bồi thêm một cước dẫm nát tay kẻ trộm. Còn nhanh nhẹn cởi áo khoác
chụp lên đầu hắn.
Truy bắt tội phạm sao?
Chu Vệ ngẩn ngơ, bước lên hỗ trợ cô chế ngự tên trộm.
Hai người phối hợp
với những người khác đưa tên trộm tới đồn cảnh sát gần đó.
“Anh giận à?” Triêu Huy
phát hiện từ lúc ra khỏi đồn Chu Vệ cứ trầm mặc như vậy, không nói một tiếng
nào.
“Không phải giận, mà là
đang suy nghĩ.” Chu Vệ qua một hồi lâu mới trả lời.
“Suy… Nghĩ chuyện gì
vậy?”
Chu Vệ dừng lại, nhìn cô,
sau đó đột nhiên đưa tay đẩy cô. Triêu Huy nhanh nhẹn tránh đi, anh lại ra sức
dùng thêm lực, bước chân khéo léo di chuyển, lại tránh đi.
Chu Vệ rốt cục dừng lại,
thâm ý nói: “Thì ra em là supergirl.”
Triêu Huy囧, cái
gì supergirl… “Em có chỉ có một chút võ thuật căn bản, người bình thường không
thể làm gì được em nên anh cũng không cần lo lắng.”
“Lo lắng? Ngay từ đầu quả
thực có chút lo lắng, nhưng mà sau khi nhìn thấy em hung dữ như vậy, anh còn sợ
người ta sẽ bị tàn phế đấy .” Chu Vệ không vui nói.
Triêu Huy càng thêm 囧, nghe
những lời này sao cô lại có cảm giác anh có một chút chua xót vậy… Nhất định là
ảo giác.
“Con gái rất ít khi học
võ.” Chu Vệ cảm thấy tức giận chính mình, là một đại nam nhân mà không lại thể
bảo vệ được cho cô.
“Em cảm thấy tự bảo vệ
cho bản thân mình là một chuyện tốt, hơn nữa người trong nhà cũng đồng ý.”
Triêu Huy cười cười nói, “Đừng nhìn em như vậy, kỳ thật từ năm lớp sáu em đã
bắt đầu học võ, đạo hạnh cao thâm, về sau nếu cần em có thể hỗ trợ.”
Chu Vệ trầm mặc, tình
nguyện coi như không nghe thấy vế sau.
“Năm lớp sáu mà em đã có
suy nghĩ như vậy, thật bội phục.”
Triêu Huy trầm mặc một
chút, mới cười nói: “Bởi vì trước kia em đã từng bị bắt cóc.”
… … … … … … … Trầm mặc
đáng sợ… … … … … … … … … …
Chu Vệ khụ khụ, nhẹ nhàng
vỗ đầu cô: “Biết rút kinh nghiệm, đứa trẻ thông minh.”
“Cám ơn thầy khen ngợi.”
Triêu Huy khiêm tốn nhận.
Chuyện đó cứ trôi qua như
vậy, Chu Vệ còn nói: “Tuy nói người bình thường không gây thương tổn cho em,
nhưng dù sao em cũng là con gái, về sau gặp những chuyện như vậy đừng nên ra
tay thì tốt hơn.”
“Anh nói hoàn toàn đối
lập so với đại ca em đấy, anh ấy nói, nếu thấy người khác gây khó dễ cho mình,
tuyệt không được để cho người đó được như ý.”
Chu Vệ sau một lúc lâu
mới hỏi: “Xin hỏi lệnh huynh nghề nghiệp là…”
“Cảnh sát.” Triêu Huy nhe
răng cười, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo.
Được rồi, nếu là đại ca
của người ta đã nói như vậy, anh còn có thể làm gì? Chu Vệ nghĩ nghĩ, tiếp tục
đi với Triêu Huy.
Vào cửa đông của đại học
A, đây là khu tập thể giáo viên của trường, ban đêm có rất nhiều tiểu thương
rao hàng, tương đối náo nhiệt. Triêu Huy vẻ mặt hứng thú, giống như lần đầu
tiên biết đến nơi này.
“Em chưa từng đi cùng
Dương Cảnh tới đây sao?” Chu Vệ giúp cô mua một xiên thịt nướng, anh nhớ rõ khu
học viện nam ở gần đây mà.
Triêu Huy đang ăn kì quái
nhìn anh, hỏi lại: “Tới nơi này làm gì?”
Người trong nhà không
thích ăn đồ ăn lề đường nên dĩ nhiên cô có rất ít cơ hội thưởng thức, hóa ra đồ
ăn ven đường lại có mùi vị ngon như vậy.
“Vậy bọn em hẹn hò thường
tới những nơi nào?” Chu Vệ cũng không phải người thích tìm hiểu chuyện riêng tư
của người khác, nói ra những lời này, bản thân anh cũng bị mình dọa, huống chi
là người được hỏi?!
Nhưng Triêu Huy cũng
không cảm thấy có việc gì, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ trả lời: “Căn tin,
phòng tự học hoặc đi dạo quanh trường.”
Lúc này, Chu Vệ không
biết là nên cảm thấy may mắn vì Triêu Huy ngây ngô hay thông cảm cho Dương Cảnh
bất hạnh.
Sau khi ăn no, hai người
tiếp tục hành trình. Trên đường về đại học A có rất nhiều chỗ để tản bộ dạo
mát, nhưng mục tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện, Chu Vệ ung dung thản nhiên tiếp
tục bước lên phía trước, thuận tiện lén nhìn người đang đi bên cạnh.
Quả nhiên kh