
ừ quay lại, nhìn vào mắt Viên Hỷ, hỏi khẽ: “Vì anh ta?”
Viên Hỷ hít thật sâu, gật đầu khẳng định, cất tiếng khô khan: “Phải, em thật sự
không lừa dối bản thân được. Trong những ngày tháng anh bỏ đi, anh ấy đã ở cạnh
em, sưởi ấm em, em đã quen với sự tồn tại của anh ấy. Anh đã về, em dao động,
em ngỡ em vẫn còn yêu anh, em đã ngỡ chúng ta có thể làm lại từ đầu, nhưng
không được, anh ấy đã ở trong trái tim em, đã hòa vào sinh mệnh em. Hà Thích,
em thật sự đã cố hết sức, em đã cố quên anh ấy, nhưng em không làm được, anh
buông em ra đi, được không?”
Những lời ấy cuối cùng đã thiêu rụi mọi nhiệt tình của
Hà Thích, quả nhiên là thế, chuyện anh sợ nhất đã xảy ra rồi, tuy anh đã cố
gắng trốn tránh, nhưng nó cũng vẫn đến. Anh lặng lẽ nhìn Viên Hỷ rồi đứng dậy,
gật đầu vẻ chịu đựng, hỏi: “Lần này em thật sự đã nghĩ kỹ rồi, phải không?”
Viên Hỷ không dám nhìn vào đôi mắt bi thương ấy, cúi
đầu: “Phải.”
“Em không yêu anh, đúng không?”
“… Không yêu.”
“Người em yêu là anh ta, đúng không?” Anh lại hỏi,
“Ngẩng lên, Viên Hỷ, nhìn vào mắt anh và trả lời, em yêu anh ta, đúng không?”
Ngẩng lên, ngẩng lên, Viên Hỷ tự nhủ. Cô cố gắng ngước
lên nhìn Hà Thích, trả lời bằng giọng bình thản: “Phải, em yêu anh ấy, trước
khi anh quay về đã yêu rồi, nên em mới sợ, mới trốn anh ấy, vì em đã yêu, nên
em mới sợ. Tuy em luôn cố trốn tránh, nhưng người em yêu chính là anh ấy, nên
khi anh ấy nhập viện, em mới lén lút đi thăm, vì em không quên được, chưa bao
giờ quên…”
Tay Bộ Hoài Vũ run lên rất nhanh, như bị điếu thuốc
đốt bỏng.
“Đủ rồi!” Hà Thích gầm lên, cười cay đắng, “Anh đã làm
khó em, có lẽ, anh không nên quay về.” Anh lùi lại từng bước, cho đến khi ra
tới cửa, “Nếu anh đủ phong độ, anh phải cười để chúc phúc hai người,” Anh nói,
cười nhìn Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ, nhưng ánh mắt lại lấp loáng lệ, “Tiếc là anh
thật sự không phong độ được đến thế, anh không làm nổi.” Nói xong sập cửa bỏ
đi.
Viên Hỷ đờ đẫn nhìn theo, chỉ thấy đến việc hít thở
cũng khó khăn vô cùng, vậy là kết thúc rồi sao? Kết thúc như thế ư? Cô không
hiểu, chẳng phải cô nên thấy đau lòng đến không chịu nổi sao? Tại sao chỉ thấy
lồng ngực trống rỗng, không chút cảm giác đau lòng? Là vì cô đã đau đến tê dại
rồi, hay là cô vốn không có trái tim?
Bộ Hoài Vũ trầm tư nhìn Viên Hỷ, thần sắc trên mặt rất
phức tạp, lát sau mới nói lãnh đạm: “Người phụ nữ như em, đủ khôn, đủ ác, và cũng
đủ kịch. Viên Hỷ, thực ra em không hề yếu đuối, trái tim em… thật cứng rắn.”
“Thế ư?” Cô cười khổ, “Tim không cứng thì làm sao
sống? Em phải sống, chỉ mong thà không có tim còn hơn, như thế mới sống thoải
mái được.”
Cô ngước nhìn anh, hỏi: “Vở diễn của em có hay không?”
Anh nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm, không nói gì, chỉ có
làn gió đêm thổi qua người anh khiến toàn thân anh toát lên vẻ thanh mát, nhưng
cũng bộc lộ sự giá băng.
Anh đưa cô về, khi chiếc xe đến nơi cô không có ý định
xuống, chỉ ngồi đờ đẫn. Bộ Hoài Vũ lúc đầu thấy nghi ngờ, nhưng sau khi liếc
nhìn ra ngoài thì đã hiểu, khóe môi lộ ra nét cười châm biếm, anh nói: “Chẳng
ai ngốc cả, em đột nhiên chơi trò này với anh ta, quả nhiên là anh ta không
chịu tin.”
Viên Hỷ im lặng hồi lâu, chỉ ngồi lặng lẽ, một lúc sau
mới cười mệt mỏi: “Đến mở cửa xe giúp em đi, sao em lại thấy chẳng có chút sức
lực nào cả.”
Bộ Hoài Vũ nhìn cô rồi vẫn xuống xe, đi vòng sang để
mở cửa, sau đó đưa tay ra đỡ cô xuống. Viên Hỷ dựa vào cánh tay anh, trước khi
anh kịp phản ứng đã đột ngột ôm choàng lấy cổ anh, nhắm nghiền mắt lại rồi áp
môi mình lên môi anh với vẻ hoảng loạn.
Cơ thể anh cứng lại, trong tích tắc đã hiểu ra dụng ý
của cô, lửa giận trong lòng bỗng bùng lên, anh nhìn cô chằm chằm tức giận, ánh
mắt thiêu đốt người, chỉ ước sao có thể nhìn xuyên qua mắt cô để thấu rõ trái
tim cô.
Mắt Viên Hỷ long lanh nước, cô hoảng loạn nhắm nghiền
mắt, có giọt lệ đang rơi từ rèm mi xuống má, trôi vào giữa đôi môi họ, đăng
đắng. Anh nghiến chặt răng, tay buông thõng co thành nắm đấm, cơ thịt trên
người đều căng cứng, cứ nhìn cô chằm chằm như thế, bắt đầu thấy hận người phụ
nữ này, cô xem anh là gì???
Người cô run bần bật, như thể bất cứ lúc nào cũng có
thể đổ ập xuống, chỉ có cánh tay là vòng chắc quanh cổ anh, cố gắng kéo xuống,
như muốn dùng sức cánh tay để giữ vững toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Đây không phải là hôn, mà là hành hạ cả ba người. Làm
tổn thương một người, hành hạ một người, sau đó làm đau chính mình.
Viên Hỷ chỉ thấy mình không thể gắng gượng được nữa,
thôi bỏ cuộc đi, làm bao nhiêu chuyện rồi, tổn thương quá nhiều rồi, rốt cuộc
là vì cái gì? Cô rã rời, buông tay, trong tích tắc cơ thể sắp tuột xuống, cánh
tay anh đột ngột giữ chặt eo cô, rất mạnh, rất tàn nhẫn. Cô kinh hoảng lúng
túng ngước lên, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy đang giận dữ ấy, anh gằn
giọng bên tai cô: “Viên Hỷ! Đứng thẳng lên cho tôi! Nếu có gan làm thì phải có
gan chịu!” Tay anh lướt lên gáy cô, đè cô vào
người, sau đó tàn nhẫn ép đôi môi xuống.
Cô hoảng hốt, hoảng thật sự, trong tích tắc ấy, mọi
tính toán, m