
m.”
“Đang nói với con đấy, có nghe
không?”
Viên Hỷ lãnh đạm nhìn mẹ mình một
cái, cười lạnh lùng: “Đang nghe đây, mẹ yên chí, dù yêu ai thì con cũng không
ra nước ngoài đâu.”
Bà Viên vẫn còn định nói gì đó,
há miệng ra rồi lại ngậm chặt, chỉ thở dài nặng nề một tiếng rồi quay người đi
ra ngoài chăm sóc Thanh Trác.
Cô Tiểu Hồng kia ăn xong bữa tối
đã vào phòng Viên Hỷ mà không ra ngoài nữa. Viên Hỷ phong thanh nghe được từ mẹ
mình rằng cô nàng cũng bị gia đình bán đi chỉ vì anh trai cô đổi tiền lấy vợ,
trong lòng cảm thấy rất đồng cảm. Có lòng muốn vào nói với cô nàng vài câu,
nhưng lại dừng trước cửa, lắc đầu cười khổ. Chính cô cũng đã đến nước này rồi
mà còn định thương hại kẻ khác, đúng là nực cười. Cô tội nghiệp Tiểu Hồng thì
ai sẽ tội nghiệp cô đây?
Buổi tối, Viên Hỷ nhường mẹ và
anh trai ngủ ở phòng Bì Hối, còn cô ngủ ở ghế salon ngoài phòng khách. Cô không
muốn ngủ cùng Tiểu Hồng vì cảm thấy mình chẳng cách nào đối diện với cô ta,
cũng không biết phải nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Viên Hỷ bảo Hà
Thích nghỉ một ngày để đến đưa họ đi mua đồ, bà Viên không yên tâm Viên Hỷ và
Thanh Trác, sợ Thanh Trác làm hỏng việc, cũng e ngại Viên Hỷ khiến tình hình
xấu đi nên cũng theo lên xe. Trên đường đi, Hà Thích cũng thử trò chuyện với bà
Viên, trong lòng bà vốn không ưa Hà Thích lắm, nhưng ngại có Tiểu Hồng trên xe
nên cũng không tiện tỏ ra mặt, vì thế cũng nói vài ba câu với anh, có vẻ như
ngầm chấp thuận quan hệ giữa Viên Hỷ và Hà Thích.
Hà Thích thực ra không tán thành sự thỏa hiệp của Viên Hỷ, nghĩ rằng “cưới” vợ
cho Thanh Trác vốn là một chuyện quá ư hoang đường, không có đạo đức, trong
tiềm thức càng bị ảnh hưởng bởi Bì Hối, cho rằng cứ thế này thì chỉ đổi lấy
việc bà Viên càng khắc nghiệt hơn thôi. Nhưng anh không dám tỏ vẻ gì trước mặt
mẹ vợ tương lai, chỉ nhân lúc mọi người không chú ý mà lén hỏi Viên Hỷ: “Thật
không ngăn cản được à?”
Viên Hỷ cười khổ rồi lắc đầu, nếu
có thể thì cô cũng không muốn sự việc phát triển đến mức này. Tính khí của mẹ
cô hiểu rõ, cho dù có phản đối cũng chẳng thể khiến mẹ thay đổi tí nào, mà chỉ
khiến mọi người đau khổ hơn thôi. Những việc mẹ đã quyết định thì không thể nào
thay đổi, mà đêm qua cô nằm trên salon cũng đã nghĩ ngợi rất lâu, đã nguội lạnh
tâm ý với gia đình, đã không còn muốn lo nghĩ nữa.
Cả ngày Thanh Trác đều tỏ ra
không vui, hỏi mấy lần là tại sao Bộ Hoài Vũ không đến, chẳng phải đã hứa sẽ
đưa anh đi công viên chơi hay sao? Sao lại cứ đi mua quần áo mãi thế? Hà Thích
nghe thế thì có vẻ thiếu tự nhiên, anh cũng muốn lấy lòng Thanh Trác, nhưng
thật sự không biết phải đối xử với Thanh Trác thế nào, cũng chẳng thể đối xử
với một người đàn ông như đối xử với trẻ con được.
Cả một nhóm người nhìn rất kỳ
quặc, luôn khiến những người bộ hành chú ý đến. Bà Viên dù đến đâu cũng phải
mặc cả với người ta trước, cũng bất chấp họ có giảm giá hay không. Hà Thích
khéo léo nhắc bà mấy lần, nhưng bà vẫn cứ đến nơi là mặc cả ngay, sau đó than
thở món đồ không đáng giá đó. Hà Thích nhìn thấy những cô bán hàng nhìn mọi
người với ánh mắt kỳ lạ là mặt lại nóng hực, cuối cùng anh chỉ đi theo phía xa
xa, thấy Viên Hỷ mua đồ rồi mới tiến đến cầm hộ, sau đó lại lỉnh ra phía sau.
Viên Hỷ cứ lẳng lặng không nói,
ngay cả với Thanh Trác cũng chẳng mấy khi đếm xỉa đến, chỉ dẫn bà Viên và Tiểu
Hồng lang thang hết khu thương mại này đến khu bách hóa khác. Tiểu Hồng đòi rất
nhiều thứ, Viên Hỷ cũng chẳng ý kiến gì, chỉ gật đầu đồng ý, đến mức bà Viên
cũng bắt đầu thấy xót tiền, mấy lần cười giả lả khuyên Tiểu Hồng hay là dạo xem
đã rồi hẵng mua, biết đâu có thứ khác hợp hơn. Tiểu Hồng không nói năng gì, chỉ
lạnh mặt rồi quay đầu bỏ đi ngay, bà Viên lại vội vàng theo sau gọi “mua đi mua
đi”. Viên Hỷ chỉ cười lạnh, sau đó móc tiền, mua!
Suốt một ngày dù không mua quần
áo hàng hiệu nhưng cũng tốn hết cả vạn tệ (1 vạn tệ = 33 triệu VNĐ >o<),
bà Viên xót tiền đến mức mặt tái xanh cả. Viên Hỷ không chịu để Hà Thích chi
tiền mà chỉ tự thanh toán, không chỉ tiêu hết số tiền cô để dành mà còn nợ thêm
mấy nghìn tệ nữa.
Buổi tối Bì Hối đến thăm Viên Hỷ,
nghe mọi việc sau thì giận dữ cốc thẳng vào trán Viên Hỷ, hậm hực hét: “Cậu sĩ
diện cái gì chứ? Có hiểu không? Viên Hỷ, cậu làm tớ thất vọng quá, cậu không
thể ‘cương’ với mẹ cậu được một lần à? Bốn năm trước cậu còn dám đoạn tuyệt
quan hệ, sau bây giờ không dám nữa? Lớn bằng này rồi sao mà dại thế?”
Viên Hỷ không nói gì, chỉ ngửa
đầu ra sau tránh bàn tay Bì Hối, đợi bạn mình hết giận rồi mới bảo: “Chính vì
lớn rồi nên mới biết đoạn tuyệt quan hệ với mẹ là vô dụng. Cho dù cắt đứt quan
hệ mẹ con thì quan hệ huyết thống vẫn còn đó. Bố mình vẫn là bố, anh mình vẫn
là anh, mình không thể bất lực nhìn họ chịu khổ được.”
“Thế cậu tự chịu à?” Bì Hối tức
giận, “Tiền cậu ở đâu ra? Tháng nào cũng gửi tiền về nhà, cậu còn được bao
nhiêu? Viên Hỷ, tớ thật sự không hiểu đầu cậu có ngốc thật không, đó là một cái
động không đáy! Động không đáy cậu có hiểu không? Cậu lấp đầy được không? Cho
dù anh