Insane
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324954

Bình chọn: 7.5.00/10/495 lượt.

phòng khách, thì thầm: “Được rồi, cậu đừng cười nữa, thà khóc còn hơn, tớ

nhìn mà thấy còn khó chịu hơn. Buổi tối cậu ngủ giường tớ đi, tớ về nhà. Đừng

nhịn mãi trong lòng, cứ cãi nhau với mẹ đi, bà ấy làm gì được cậu, cậu hiền

quá, nên bà ấy mới được thể làm tới, chả nói năng gì mà đã đưa người đến đây.

Tớ bảo cậu biết nhé Viên Hỷ, nếu cậu không muốn nuôi cả nhà họ thì tìm cách

đuổi bà chị dâu kia đi. Vả lại cậu thấy cô Tiểu Hồng đó, cậu cảm thấy cô ta có

tự nguyện không? Hay là do mẹ cậu mua được? Phạm pháp đấy!”

“Bì Hối!” Tiêu Mặc Đình cắt ngang lời cô, “Em nói ít

thôi, tự Viên Hỷ biết rõ mà.”

Bì Hối lườm Tiêu Mặc Đình một cái, phớt lờ anh.

Ra phòng khách, chỉ có Hà Thích đang ngồi trên salon

xem phim hoạt hình với Thanh Trác, mà không thấy bóng bà Viên và Tiểu Hồng đâu,

Hà Thích dè đạy chỉ vào phòng ngủ của Viên Hỷ, ra hiệu bà Viên và Tiểu Hồng đã

vào trong nghỉ ngơi rồi. Bì Hối càng điên hơn, thầm nghĩ cái chuyện quái quỷ gì

thế này, bà ta chẳng biết khách sáo chút nào, không hề nói với Viên Hỷ một

tiếng đã đưa thẳng người khác vào phòng Viên Hỷ rồi.

“Viên Hỷ, tớ thấy cậu cũng không cần quá khách sáo với

họ làm gì!” Bì Hối giận dữ nén giọng, “Hay cứ để tớ ra mặt, đuổi họ về là được!

Bà ta tưởng đây là đâu? Có phải nhà bà ta đâu chứ!” Tiêu Mặc Đình cuống quýt

bịt mồm Bì Hối lại, thì thào: “Bà cô của tôi ơi, em làm ơn làm phước kìm nén

lại, em tưởng làm thế thì Viên Hỷ dễ chịu hơn à?”

Bì Hối thấy sắc mặt Viên Hỷ quả nhiên đã tệ hại đến

cực điểm, nghĩ lại thì dù thế nào bà ta cũng là mẹ của bạn mình, không thể nói

gì được, nên cô đành hậm hực giậm chân, kéo Tiêu Mặc Đình đi.

Viên Hỷ bỗng nói: “Hà Thích, anh đi cùng với hai người

họ đi.”

Hà Thích ngẩn người, “Anh không sao, đợi lát nữa rồi

đi.” Anh không muốn đi, cũng thấy không nên đi, dù sao anh cũng là bạn trai

Viên Hỷ, theo lý thì phải nói gì đó với mẹ Viên Hỷ rồi mới đi được.

“Đi đi, hai người ấy không có xe, anh đưa họ về hộ

em.”

Hà Thích vẫn chần chừ, Viên Hỷ lại cười với anh, khẽ

nói: “Đi đi, em không sao đâu.”

Không hiểu vì sao, nhìn thấy nụ cười ấy của Viên Hỷ,

Hà Thích càng thấy lòng bất an hơn, Viên Hỷ như thế không phải là Viên Hỷ anh

quen.

Thanh Trác ngồi cạnh bỗng hét lớn, chỉ vào phim hoạt

hình và gào lên với Viên Hỷ: “Tiểu Hỷ, nhìn này, nhìn này, phim hoạt hình này

hay quá!”

Mọi

người đều sững sờ, thần sắc kỳ dị nhìn Thanh Trác đang ngồi ngay giữa phòng. Hà Thích đưa Bì Hối và Tiêu Mặc Đình về, trên đường đi

Bì Hối nhớ lúc mẹ Viên Hỷ vừa đến, Hà Thích đã gọi “dì”, thì thắc mắc hỏi: “Sao

anh lại biết bà ta là mẹ Viên Hỷ?”

Hà Thích nhếch môi, cười khổ rồi đáp: “Trước khi ra nước ngoài anh có đến nhà

Viên Hỷ, và đã gặp mẹ cô ấy.”

Bì Hối đờ người, “Nghe Viên Hỷ nói anh chẳng đã nhầm

anh Viên Hỷ là thanh mai trúc mã với cô ấy, nên đã quay đầu đi luôn sao? Hóa ra

anh còn gặp mẹ Viên Hỷ nữa à?”

Hà Thích trầm lặng, lắc đầu không nói gì. Anh không

nói, cũng không biết phải nói gì, thực ra lần ấy anh đã vào nhà Viên Hỷ, muốn

thử khuyên bố mẹ cô, để họ nhìn thấy thành ý của anh, để họ biết anh thực sự

yêu Viên Hỷ. Bà Viên đã tiếp anh, rất lãnh đạm bảo với anh rằng Viên Hỷ sẽ

không theo anh ra nước ngoài, vì cô đã có người đính hôn, là thanh mai trúc mã

từ nhỏ. Tất nhiên là anh không tin, thế là bà Viên đưa anh đến bờ sông, từ xa

đã thấy Viên Hỷ đang đùa nghịch với Thanh Trác, thế nên anh đã tin rồi…

Sau khi về nước, anh không nói rõ chuyện này với Viên

Hỷ, chỉ nói lúc ấy anh đã hiểu nhầm, nhưng không nói sự hiểu lầm đó là do mẹ cô

tạo nên, vì anh không muốn cô vì anh mà nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào với mẹ nữa,

dù sao họ cũng là mẹ con, rồi sẽ có ngày ở gần bên nhau. Cho đến bây giờ, anh

vẫn không hiểu tại sao là một người mẹ mà bà Viên lại nói dối như thế.

Bì Hối thấy anh nói những câu mâu thuẫn với nhau thì

muốn hỏi nữa, nhưng đã bị Tiêu Mặc Đình ngăn lại, Bì Hối hơi bực bội: “Sao anh

lại kéo em? Hôm nay toàn kéo kéo đẩy đẩy, có gì anh cứ nói đi? Cứ làm mấy trò

vớ vẩn!”

Tiêu Mặc Đình đờ đẫn nhìn Bì Hối một lúc, ánh mắt dần

ánh lên vẻ giận dữ nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ buông tay ra, ấm ức quay đầu

nhìn ra bên ngoài.

Hà Thích thấy họ lại cãi nhau vì mình, muốn khuyên đôi

câu nhưng há miệng ra lại không biết nói gì, chỉ còn nước thở dài bảo: “Bì Hối,

Mặc Đình có ý tốt thôi, em nổi giận với anh ấy làm gì kia chứ.”

Bì Hối cũng biết Tiêu Mặc Đình chỉ muốn ngăn mình

không nói ra những lời quá đáng, nên mới nhắc nhở liên tục như vậy, nhưng cũng

không biết là vì trong lòng cô đang tức giận hay sao, mà cứ thấy không vừa mắt

với anh, nên mới hét lên mấy câu, giờ đây nghe Hà Thích nói thế cũng cảm thấy

hơi hối hận, nhưng vì vướng Hà Thích ở đây nên không thể xuống nước xin lỗi

được, đành hừ một tiếng rồi thôi.

Bà Viên ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa lại,

thấThanh Trác vẫn ngồi xem phim hoạt hình thì vội vàng điều chỉnh nhỏ tiếng lại

dỗ dành Thanh Trác đi ngủ, Thanh Trác bĩu môi dài thượt, anh vẫn còn nhớ lúc

Tết năm rồi đã ngủ ở phòng nào, bây giờ mẹ mình đưa Tiểu Hồng vào