
hỏi
phải sống thế nào, không hỏi tại sao cô lại sinh ra trong một gia đình như thế,
chỉ hỏi cô phải sống tốt cho mình trong gia đình như thế bằng cách nào? Cô thẫn
thờ nhìn Bộ Hoài Vũ, ánh mắt anh sâu thẳm mà sáng rỡ, toát lên vẻ bình thản và
kiên cường.
Bộ Hoài Vũ khẽ nhướn môi lên,
Viên Hỷ bỗng hoàn hồn lại, vội vã nhếch môi lên cười theo rồi quay nhìn nơi
khác. Hai người không nói gì nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn, như hai người xa lạ chỉ
ngồi cùng bàn. Ăn cơm xong, Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, đứng lên, “Đi thôi.”
Viên Hỷ đáp lại rồi đứng dậy theo
anh ra ngoài.
Chiếc xe chạy đến dưới tòa nhà
của Viên Hỷ, vẫn là Bộ Hoài Vũ gọi cô thức dậy, Viên Hỷ có phần ngượng ngập,
không biết vì sao mình lại ngủ thiếp đi, vội cười vẻ lúng túng, “Có lẽ do xe
anh thoải mái quá, sao em cứ ngồi lên là muốn ngủ nhỉ!”
Bộ Hoài Vũ chỉ mỉm cười mà không
nói gì, có lẽ sợ cô ngủ thiếp đi sẽ cảm lạnh, nên máy điều hòa trong xe chỉnh
nhiệt độ rất cao, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, thấy Viên Hỷ đã tỉnh thì tắt
máy điều hòa đi, khẽ nói: “Ngồi một lúc cho bớt nóng rồi xuống, cẩn thận cảm
đấy.”
Viên Hỷ ngủ đến nỗi cũng thấy
phát nóng cả người, có điều vẫn không định ngồi lại trong xe lâu, cô kéo chặt áo
khoác, vừa mở cửa xe vừa cười nói: “Không sao, cách có hai bước chứ mấy, muộn
quá rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Cô
xuống xe, rồi quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ, mím môi thật chặt rồi mới mấp máy nói:
“Tối nay… cám ơn anh.” Nói xong ôm chặt lấy vai đi thật nhanh vào trong. Cô
biết Bộ Hoài Vũ vẫn đứng sau lưng nhìn theo, nhưng cô không quay đầu lại. Không
phải cô vô tình, không phải cô ích kỷ, mà cô chỉ tham lam, tham lam chút hơi ấm
cô có được từ anh, cô không nỡ để hơi ấm ấy dần dần tản mác, cô vẫn cần hơi ấm
áp đó để cô gắng gượng quay trở lại ngôi nhà ấy, để đối diện với mẹ, và cả cái
gia đình cô chẳng thể cắt đứt’ Thứ hai, Viên Hỷ xin công ty nghỉ
phép, tuy cuối tháng công việc khá bận nhưng có lẽ trưởng phòng thấy cô chưa
bao giờ xin nghỉ nên đã đồng ý. Buổi trưa lúc về nhà bà Viên vẫn có vẻ không
vui, chê Viên Hỷ nghỉ chỉ có nửa buổi, cho rằng cô cố ý trốn tránh. Viên Hỷ
không giải thích gì, chỉ lặng lẽ vào nhà bếp chuẩn bị bữa trưa.
Thanh Trác tranh thủ lúc mẹ và Tiểu Hồng nói chuyện để lẻn vào nhà bếp, kéo tay
Viên Hỷ hỏi khi nào thì Bộ Hoài Vũ đến dẫn anh đi công viên chơi. Viên Hỷ không
dứt ra được, đành dỗ dành anh bảo ngày mai sẽ đi, Thanh Trác mới vui vẻ chịu
thôi, rồi hứng chí chạy ra ngoài xem tivi. Nhìn theo bóng anh mình, Viên Hỷ
cười với vẻ bất lực, cô không cách nào nhờ Bộ Hoài Vũ đến đưa anh trai đi chơi,
công việc của anh vốn đã rất bận, đến ngày cuối tuần cũng thường xuyên không
nghỉ ngơi, huống hồ gì bây giờ chẳng phải là cuối tuần. Đừng nói là quan hệ họ
hiện giờ khá ngượng ngùng, cho dù trước kia anh chẳng nói gì đi nữa. Cô nghĩ
ngợi một lúc rồi quyết định sẽ hỏi Hà Thích rỗi không, nếu được thì có thể nhờ
anh đưa anh trai đi chơi, như thế có thể xây dựng tình cảm của cả hai, để anh
cô khỏi phải suốt ngày léo nhéo nhắc tên Bộ Hoài Vũ, khiến Hà Thích nghe cũng
cảm thấy khó xử.
Buổi chiều mọi người không đi
đâu, Viên Hỷ bảo dù gì cô cũng đã nghỉ phép, sáng mai lại đi, như thế cũng có
thể đi được nhiều nơi. Bà Viên lại hỏi ý kiến Tiểu Hồng, cô nàng không nói gì,
chỉ trốn biệt trong phòng Viên Hỷ không ra.
Tờ mờ tối Bì Hối lại đến, đưa cho
Viên Hỷ hai vạn tệ. Viên Hỷ muốn viết giấy mượn tiền gì gì đó, nhưng bị Bì Hối
nhìn với vẻ khinh thường, cô chỉ nói Viên Hỷ nên tự bảo trọng rồi bỏ về. Bì Hối
vừa đi thì Hà Thích đến, bà Viên đang ngồi xem tivi cùng Thanh Trác trong phòng
khách, anh lên tiếng chào họ với vẻ thiếu tự nhiên. Viên Hỷ thấy anh ở trong
phòng khách quá căng thẳng, bèn lôi anh vào phòng của Bì Hối.
“Có nhìn thấy Bì Hối không?” Viên
Hỷ hỏi.
“Hả?” Hà Thích ngẩn ra, rồi vội
lắc đầu, “Không thấy, cô ấy có đến à?”
Viên Hỷ gật đầu, “Vừa đi xong,
nếu biết anh cũng đến thì em đã bảo nó ngồi đợi một lúc, để đỡ phải gọi xe.”
Rồi cô lại nhìn Hà Thích, hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa? Em đi làm chút đồ gì đó cho
anh.”
Hà Thích cười, bước đến khẽ ôm
lấy Viên Hỷ, lầm bầm nho nhỏ: “Em đừng đi, cứ để anh ôm thế này một lúc, anh
không đói. Hai chúng ta đã mấy ngày rồi không được ở riêng với nhau, anh nhớ
em.”
Viên Hỷ cười lớn, khẽ vỗ vỗ vào
mu bàn tay Hà Thích, rồi bảo: “Chẳng phải hôm qua cả ngày đều ở cạnh nhau à?
Còn nhớ em nữa?”
“Ừ.” Cổ họng Hà Thích phát ra một
tiếng, rồi mặt dày ôm Viên Hỷ chặt hơn, “Nhớ đấy, không để anh ôm, nên anh
nhớ.” Đang nói thì trong phòng khách vẳng đến tiếng ho của bà Viên, khiến Hà Thích
giật mình vội buông tay, kinh hoảng len lén nhìn ra ngoài cửa. Viên Hỷ cười
cười, khẽ nói: “Không sao.”
Hà Thích vẫn sợ sệt, không dám
đeo bám Viên Hỷ nữa, chỉ kéo cô đến trước mặt, tựa trán mình vào trán cô rồi
dịu giọng hỏi: “Ngày mai có kế hoạch gì chưa? Có việc gì cần đến anh không?”
Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ngày
mai anh có thể xin nghỉ một ngày không?”
“Ừ, anh nói với lão Từ một tiếng
là được, có phải là