
cậu cưới vợ, cậu nghĩ thế là xong à? Cậu phải lo cho cả nhà họ! Cậu lo
được đến khi nào?”
“Đến khi mình không lo được nữa
thì thôi.” Viên Hủ u sầu đáp.
Bì Hối im bặt, một lúc sau mới
nhỏ giọng hỏi: “Tiền thì sao? Hà Thích có ý gì không?”
Viên Hỷ mím môi, khẽ lắc đầu:
“Mình không cần tiền của anh ấy.”
Bì Hối chau mày, nhưng cũng hiểu
tâm trạng Viên Hỷ, cô mấp máy môi một lúc rồi bảo: “Về mặt tiền bạc thì tớ cũng
thoải mái nên chẳng dành dụm được là bao, có điều vẫn còn được một ít, cậu cứ
lấy trước để ứng phó đi, để mẹ cậu về đã rồi hẵng tính.” Thấy Viên Hỷ lại định
từ chối, Bì Hối trừng mắt nhìn, “Đủ rồi! Đừng ủy mỵ nữa! Cậu nợ tớ nhiều rồi
nên bây giờ có thêm cũng chả sao. Nhớ là sau này nếu tớ gặp chuyện, cậu phải
xuất hiện huơ đao trợ giúp đấy!”
Viên Hỷ cười khổ sở, vẫn còn phải
mua “ba thứ vàng” cho Tiểu Hồng, bây giờ cô thật sự rất cần tiền.
Lúc đưa Bì Hối về, Viên Hỷ cũng
theo cô xuống lầu, Bì Hối thắc mắc: “Cậu còn tiễn làm gì nữa?”
“Không phải tiễn cậu.” Viên Hỷ
quay đầu liếc nhìn phía sau, “Mình muốn xuống lầu hít thở một chút, trong đó…
mệt lắm!”
Đêm mùa thu đã có hơi lạnh thấu
xương, không biết từ buổi sớm mai nào mà những cành cây vốn xanh um lá bỗng
dưng rụng sạch. Tiễn Bì Hối về rồi, Viên Hỷ chậm rãi rảo quanh khu nhà một
mình, bàn chân dẫm đạp lên những chiếc lá rơi bên dưới, cô cảm thấy rất rối
loạn, luôn muốn suy nghĩ một số việc nào đó, nhưng tư duy cứ đình trệ, chẳng
thể nào nghĩ nổi.
Cô có thể thấy sự ngượng ngùng
ban sáng của Hà Thích, không phải cô mất tri giác, mà thấy rồi thì để làm gì?
Trách móc anh ư? Nhưng sao có thể trách anh được? Nếu cô đứng trên vị trí một
người lạ, cô có thể làm tốt hơn anh không? Viên Hỷ lắc đầu cười khổ, tự vấn
những chuyện cô không làm được mà sao lại yêu cầu người khác?
Rẽ qua góc tòa nhà, ánh đèn đường
càng mờ nhạt, ánh đèn vương vãi trên chiếc xe màu đen đậu bên đường, chẳng
những không chiếu sáng mà còn khiến đường nét thân xe trở nên mù mờ hơn, như
thể chỉ chớp mắt một cái là nó sẽ biến mất vào bóng đêm. Bộ Hoài Vũ ngồi trong
xe, lặng lẽ nhìn ô cửa sổ sáng đèn trên kia mà xuất thần. Anh cũng không biết
tại sao lại đến đây, rõ ràng là muốn về nhà, nhưng khi đi ngang tiểu khu này
lại vô thức rẽ vào. Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà anh vẫn chưa chịu từ bỏ? Anh
cười tự trào, cuối cùng thu ánh nhìn lại, khởi động xe.
Viên Hỷ đã rảo quanh khu một lúc
lâu, hơi nóng theo cô ra từ trong nhà đã tan mất, gió thấm qua từng lần áo chỉ
cảm thấy lạnh. Cô nghĩ ngợi rồi cũng thấy mình nực cười, vốn là đã chẳng ai
thương xót thì hà cớ gì phải hành hạ bản thân. Thế là cô thở dài rồi cúi đầu
chầm chậm quay về, trước mặt có một chiếc xe chạy ngang, cô cũng không lưu ý,
chỉ nhường đường theo phản xạ, quay mặt đi tránh ánh đèn xe chói mắt, ai ngờ
chiếc xe càng đến gần càng chạy chậm lại, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Viên Hỷ kinh ngạc quay đầu lại,
sau đó nhìn thấy Bộ Hoài Vũ vẻ mặt bình thản trên xe.
“Lên xe đi.” Anh nói gọn.
Không phải dò hỏi, cũng không
thỉnh cầu, tuy giọng không lớn nhưng có sự kiên định không cho phép từ chối.
Trong tích tắc, Viên Hỷ có phần hoang mang, như thể lại trở về cái đêm lạnh giá
ấy, cũng một câu nói ngắn gọn như thế, cũng một vẻ mặt thờ ơ như thế, thậm chí
đến ngữ điệu của anh cũng không chút thay đổi. Nhưng chỉ một câu bình thản ấy
đã cho cô một hơi ấm và sự an toàn đến vô cùng.
Thời khắc ấy, Viên Hỷ không nghĩ
sẽ từ chối, bước lên xe anh như có ma xui quỷ khiến. Vừa ngồi vào trong, hơi ấm
lập tức bao bọc lấy cô, rất ấm, tốt quá, Viên Hỷ không nén được phát ra một hơi
thở dài. Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô nghiêng đầu nhìn, thấy anh nhướn
môi lên, lộ ra một nụ cười rất dịu dàng.
Viên Hỷ cũng cười theo, hỏi: “Tìm
em à? Có chuyện gì không?”
Bộ Hoài Vũ lắc đầu, “Đến để thăm
em, không có gì.”
Phía sau có xe khác chạy đến,
nhấn còi ra hiệu cho xe họ chạy nhanh. Bộ Hoài Vũ liếc nhìn Viên Hỷ rồi khởi
động xe, khẽ hỏi: “Muốn đi đâu?”
Viên Hỷ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh
có đói không? Em mời anh đi ăn vậy.”
Bộ Hoài Vũ không hỏi ăn ở đâu mà
lái xe thẳng ra ngoài tiểu khu, đến quán ăn nhỏ lần trước họ đã ăn đêm ở đó. Trong
quán vẫn đông người, hai người tìm một góc khuất rồi ngồi xuống chọn mấy món,
một lúc sau phục vụ đã dọn lên, Viên Hỷ hai tay bưng bát húp một ngụm cháo
nóng, cảm thấy hơi nóng xuyên qua cổ họng rồi rơi xuống dạ dày, lúc này mới cảm
thấy ấm áp từ trong ra ngoài.
Bộ Hoài Vũ không động đũa, chỉ
nhìn cô và dịu giọng hỏi: “Buổi tối chưa ăn à?”
Viên Hỷ cười rồi lắc đầu, đặt bát
lại trên bàn rồi cúi đầu ngẩn ngơ. Ba bữa cơm không thiếu bữa nào, chỉ có điều
không ăn nổi.
“Tại sao con người phải sống?”
Viên Hỷ đột ngột ngẩng lên hỏi.
Bộ Hoài Vũ cứng người, ngẩn ngơ
nhìn Viên Hỷ một lúc, sau đó mới rủ mắt xuống, ngón tay vô thức khẽ sờ quanh
mép bàn, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô: “Em không nên hỏi tại
sao con người phải sống, mà nên hỏi là con người phải làm thế nào mới có thể
sống, mới có thể sống thật tốt.”
Không hỏi tại sao sống, chỉ