
au để tránh
đôi môi anh. Nhưng anh lại cúi người xuống đuổi theo đôi môi cô, khẽ mút nhẹ
lên khóe môi cô, rồi dịu dàng mút đôi môi cô, dùng đầu lưỡi viền quanh hàm răng
cô… Không còn sự công kích và chiếm đoạt như lần trước, chỉ còn lại dịu dàng và
quyến luyến.
Anh như thế càng khiến cô hoảng
loạn hơn. Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim của anh, hòa quyện với nhịp tim
cuồng loạn của cô, khiến cô không phân biệt rõ rốt cuộc là nhịp tim ai đang đập
gấp đến thế. Không biết tự lúc nào, cơ thể cô đã bắt đầu mềm lại, môi cũng hé
mở ra, trong tích tắc thất thủ, và rồi mọi cảm quan gần như mất đi sự linh
hoạt, chỉ còn lại đôi môi và đầu lưỡi trở nên nhạy cảm lạ thường, truyền đến cô
toàn bộ hơi ấm và nhiệt độ của anh, viền theo một đường cong vô hình để tiến
vào trái tim cô, khiến nó càng đập cuồng loạn hơn…
Một lúc lâu sau anh mới từ từ rời
khỏi môi cô, giọng nói trầm khàn: “Đó chính là lý do, đây chính là lý do anh
muốn nói em biết, Viên Hỷ, không phải thương hại, mà là yêu.” Anh dừng lại một
lúc, rồi cười giễu: “Nếu em cứ phải hỏi anh lý do anh yêu em, thì anh nghĩ anh
không trả lời được.” Anh xiết chặt tay cô trên lồng ngực mình, “Em chỉ có thể
hỏi nó, vì anh cũng không thể nói rõ vì sao lại yêu em, anh chỉ biết anh yêu em
thôi.”
Bộ Hoài Vũ cười khổ, anh đã trưởng
thành và chín chắn, qua cái tuổi lúc nào cũng chỉ biết yêu với đương. Có thể là
đã già rồi chăng, cũng không còn gan để sống chết vì tình nữa. Anh có công
việc, trách nhiệm của mình, anh không thể hứa hẹn cho Viên Hỷ một tình yêu
cuồng nhiệt, anh cũng không có sức lực và thời gian, điều anh có thể cho cô là
một cuộc sống bình lặng và ổn định, một vòng tay để cô dựa dẫm, và cả tình cảm
anh dốc hết cho cô. Chính vì thế, khi Hà Thích quay về, anh đã chọn rút lui.
Nhưng anh không ngờ tình cảm mình lại vượt xa mức có thể kiềm chế, khi anh hiểu
ra và quay lại tìm Viên Hỷ, tay cô đã đeo nhẫn của Hà Thích. Lý trí anh mách
bảo nên cách xa họ, anh không phải là người chưa kinh qua mối tình nào, khi
biết tình yêu đã vô vọng, cách tốt nhất là cố gắng kết thúc nó thật sớm. Anh
đểu rõ cả, nhưng anh lại không làm được. Nên dù anh biết khi thấy họ ở bên nhau
thì sẽ đau lòng, nhưng vẫn cố xông đến. Rồi sau đó, nghe Trương Hằng báo, anh
ngồi ngoài nghe tiếng cô khóc nức nở trong thư phòng, bỗng thấy có cảm giác
không thể hít thở nổi. Chắc là đau lòng chăng, anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn yêu
cô rồi, tuy anh luôn cố gắng tránh không cho mình rơi vào tình cảnh đó, nhưng
anh vẫn đã rơi xuống.
Cổ họng Viên Hỷ nghẹn lại, đó là
lần đầu anh nói yêu cô, cô không nghi ngờ tính chân thực của nó, nhưng cô hoài
nghi rằng mình có còn tư cách đón nhận tình yêu ấy của anh hay không.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, cúi
đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đừng hành hạ bản thân nữa, tin anh, anh có thể
khiến em hạnh phúc.”
“Anh cũng không thể.” Viên Hỷ cắt
ngang, quay đi tránh ánh mắt anh, cay đắng nói: “Chúng ta đều biết, mỗi người
đều có trách nhiệm của mình, gia đình của mình, đó không phải là vấn đề mà chỉ
cần đến mỗi tình yêu để giải quyết.”
“Phải, anh biết.” Bộ Hoài Vũ nói
khẽ, “Nên anh đã về nhà hỏi ý gia đình rồi.”
Viên Hỷ sững sờ, cô không ngờ Bộ
Hoài Vũ về quê lại nhắc đến chuyện của cô với gia đình. “Anh nhắc đến em với bố
mẹ rồi?”
Bộ
Hoài Vũ gật đầu: “Viên Hỷ, anh không muốn nói những lời sáo rỗng, cũng không
muốn thổi phồng tình cảm của anh với em. Anh không thể làm được việc cắt đứt
quan hệ với cha mẹ vì em, đó không phải là vấn đề anh yêu hay không yêu, mà là
vì họ đã sinh ra và dưỡng dục anh, anh không thể làm thế được. Lần này anh về
nhà là để làm công tác tư tưởng với bố mẹ, vì anh không biết kết quả thế nào
nên không thể hứa hẹn trước với em. Chúng ta đã là người lớn, đều hiểu rõ hôn
nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của cả hai gia đình.” Tay
anh khẽ vuốt ve gương mặt cô, dịu giọng nói: “Cái anh cần không chỉ là tình yêu,
anh còn tham lam hơn, anh cần cả một gia đình, và một người vợ có thể sống hạnh
phúc cùng nhau đến tận cuối đời.” “Nhưng em không thể là một người
vợ tốt.” Viên Hỷ ủ rũ đáp.
“Được! Anh biết là được.” Anh
nói, “Nếu em lo lắng về bố mẹ anh, thì anh có thể báo em biết rằng, anh đã nói
chuyện chúng mình với họ, anh không thể nói dối rằng ngay từ đầu họ đã thích
em, nhưng họ đã đồng ý sẽ đón nhận em.”
“Nhưng em…”
Anh đặt tay lên môi cô: “Không
nhưng nhị gì hết, nếu em muốn nói chuyện con cái thì rất đơn giản, đầu tiên,
anh còn có một anh trai, anh ấy đã có hai đứa con trai, nên bố mẹ anh không
cưỡng ép anh phải có con nối dõi. Hơn nữa anh cũng không phải người yêu thích
trẻ con gì lắm, có con hay không anh chẳng quan tâm. Nếu em thích có con thì
chúng ta có thể nhận nuôi một đứa. Nhưng anh đã nhận lời với bố mẹ, nếu chúng
ta nhận con nuôi thì đứa con ấy phải là con của anh trai anh. Đó là điều kiện
họ đưa ra. Anh thấy có thể hiểu được, vì tư tưởng của người già dù gì vẫn còn
phong kiến.”
Viên Hỷ không ngờ rằng anh lại
suy nghĩ sâu xa đến thế, gần như mọi vấn đề đều