Polaroid
Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323631

Bình chọn: 7.00/10/363 lượt.

đã suy xét qua. Cô cũng gần như

định nhận lời, nhưng mấp máy môi mãi vẫn không nói được, cô không thể ích kỷ

như thế, sao cô lại có thể làm một người phụ nữ tự tư tự lợi được!

Anh nhìn ra mâu thuẫn trong lòng

cô: “Bây giờ chỉ cần em trả lời anh một câu thôi.” Anh hỏi, “Em có yêu anh

không? Viên Hỷ, những vấn đề khác không cần lo nghĩ, em chỉ cần nói anh biết

tình cảm của em đối với anh.”

Anh nói yêu cô, còn cô thì sao?

Cô không biết tình cảm với anh có phải là tình yêu hay không, cô thừa nhận anh

luôn tồn tại trong tim cô, dù là khi ở cạnh Hà Thích, cô cũng chưa từng quên

hẳn anh, nhưng đó có phải tình yêu không? Cô không biết.

“Em không biết, em thật sự không

biết.”

Anh cười khe khẽ, nói: “Tạm ổn,

em vẫn chưa từ chối anh hoàn toàn.” Nói xong buông Viên Hỷ ra, quay người bỏ

đi. Anh định bỏ cô lại ư? Viên Hỷ bỗng thấy hoảng hốt, cô nghiến răng, rồi bỗng

nói: “Em sợ anh sau này sẽ hối hận.”

Bộ Hoài Vũ khựng lại, anh chậm

rãi quay người, trầm giọng: “Vậy đợi đến lúc anh hối hận rồi hẵng tính, trước

đó thì chúng ta ở cùng nhau. Viên Hỷ, em nhớ lấy, là em nợ anh.”

Không đợi câu trả lời, anh đã mở

đèn phòng ngủ, ánh sáng rực rỡ thoáng chốc khiến mắt cô hoa lên, khiến bóng anh

đứng ở ngưỡng cửa trở nên mờ nhòa.

Anh nói từng chữ một: “Lần này,

em nhìn anh và trả lời, Viên Hỷ, chúng ta ở bên nhau nhé. Được không?”

Cô rất bối rối, hay cứ thử một

lần xem sao? Liệu cô còn có thể nhận chịu thất bại lần nữa hay không? Cô cứ

đứng im nhìn anh, ánh đèn rọi trên người anh, gương mặt anh rất cương nghị, còn

có nét phong trần và mệt mỏi không che giấu được. Hôm nay mới là mùng Hai, vì

cô mà anh đã chạy đến đây. Anh lúc nào cũng xuất hiện khi cô cần anh nhất, còn

cô thì sao? Cô cứ mãi do dự, vì cô biết một khi đã nói ra thì sẽ không thể cứu

vãn, cô nhất định sẽ hối hận. Cứ nói “vâng” ư? Nhưng sao chữ đó lại khó nói đến

thế?

Đến thời khắc này, mọi sự kiên

quyết tàn nhẫn của cô đều biến mất sạch, chỉ còn lại ý nghĩ là tháo chạy. Ánh

mắt cô trốn tránh, bỗng nhớ đến một việc gì đó, rồi hoảng hốt nhảy xuống giường

chạy ra ngoài, lúc đến cửa bị anh tóm lại, anh khẽ nhăn mày, hỏi: “Em lại muốn

chạy hả?”

“Em… em…” Viên Hỷ há miệng lắp

bắp, chỉ ra ngoài, “Em phải xuống dưới.”

Trái tim anh nặng trĩu, cô vẫn

không chịu đối mặt với việc của họ, lại muốn cyhạy trốn, Bộ Hoài Vũ ơi là Bộ

Hoài Vũ, mày quá tự cao tự đại rồi, mày nghĩ cô ấy cũng yêu mày, cho dù là cô

không dám thừa nhận, mày cũng ngỡ cô ấy có tình cảm với mày, thì ra, chỉ là mày

tự an ủi thế thôi.

Viên Hỷ thấy sắc mặt anh sầm

xuống, sự dịu dàng trong ánh mắt cũng dần tan biến thì càng hoảng lên, đang

định giải thích chuyện xe taxi đứng dưới đợi cô, thì đã nghe anh lạnh lùng nói:

“Không cần, muốn đi thì anh đi. Xin lỗi, anh làm phiền em rồi.”

Cô vội vàng chụp lấy tay anh,

cuống lên: “Không phải, không phải anh, dưới kia có xe đang chờ em, em phải

xuống.”

Haizzz, đúng là càng cuống càng

nói không rõ được. Bộ Hoài Vũ nghi ngại nhìn Viên Hỷ, cô cuống quá dậm chân,

hét: “Là xe taxi đang đợi em! Phải trả tiền! Quá mười phút sẽ tính tiền đó, em

ở trên này lâu quá rồi, phải trả bao tiền đây!!!”

Anh đờ người, bỗng hiểu ra cô

đang cuống chuyện gì, lại thấy bộ dạng cô hoảng hồn nhăn nhó thì không nhịn

được cười. Viên Hỷ thấy anh cười càng cáu, hất tay anh ra định chạy đi, nhưng

lại bị anh chụp được, anh cố nhịn cười, hỏi cô: “Em vẫn chưa trả lời anh.”

Viên Hỷ thẹn quá hóa giận, tức

tối hét: “Trả lời cái gì! Tại anh nên em mới quên mất thời gian, anh mau xuống

dưới trả tiền xe cho em! Em quyết không chi tiền!!!”

Bộ Hoài Vũ đưa tay vuốt tóc cô,

cười khẽ: “Ừ, anh chi vậy, có điều em không được trốn tránh, hôm nay em bắt

buộc phải trả lời rõ.”

Viên Hỷ thấy không trốn được nữa

thì quay ngoắt đi nói nho nhỏ, “Vậy thử xem sao.” Rồi vội vàng đi lấy đồ đạc.

Bộ Hoài Vũ thắc mắc, đi theo sau cô hỏi: “Nếu đã nhận lời anh rồi thì còn dọn

nhà làm gì?”

Cơn thẹn của Viên Hỷ chưa tan

hết, cô ngừng lại hậm hực trừng mắt với anh, bực bội nói: “Anh tưởng em dọn nhà

chỉ vì muốn trốn anh à, tự sướng vừa thôi!!!”

Bộ Hoài Vũ cũng phớt lờ sự khiêu

khích của cô, chỉ cười nhẹ, hỏi: “Thế thì tại sao?”

Viên Hỷ thở dài, đáp: “Căn nhà

này đều do em và Bì Hối cùng gánh tiền thuê, thực ra nó không cần thuê nhà, đều

do muốn giúp em nên em không muốn cứ liên lụy bạn bè mãi.”

“Nên mới dọn nhà?”

“Vâng.” Viên Hỷ gật đầu, “Em đã

thuê một phòng, một mình cũng trả được. Em không thể cứ bắt Bì Hối giúp mình cả

đời.”

Bộ Hoài Vũ cũng gật gù: “Ừ, nói

thế thì cũng không phải vì trốn anh thật.”

Viên Hỷ hơi đỏ mặt, tuy nói rằng

không muốn làm phiền Bì Hối mãi, nhưng không thể không thừa nhận rằng đang tết

nhất mà cô lo dọn nhà ngay, đa phần là do cô muốn tỏ thái độ cắt đứt với Bộ

Hoài Vũ, huống hồ vì muốn trốn anh mà cô cũng đã đổi việc. Bảo không trốn anh

thì có trời mới tin!

Anh lại lẩm bẩm: “Vậy đổi công

việc cũng không phải là vì anh!”

Viên Hỷ gật cũng không mà lắc

cũng chẳng, đành vờ như không nghe thấy, vội vàng thu dọn đồ đạc, Bộ Hoài Vũ