
lại không có số, về sau mới nghĩ ra là gọi
cho Bì Hối để hỏi, nhưng cuối cùng lại biết được thì ra cô không về quê ăn Tết,
thậm chí Bì Hối còn nói cho anh biết Viên Hỷ định chuyển nhà. Lửa giận trong
anh lập tức bốc lên! Thế là không đợi kỳ nghỉ kết thúc anh đã bỏ về, cũng không
tạt ngang nhà mình, mà xuống máy bay xong đến thẳng chỗ cô. Cửa khóa, anh vốn
định đứng ngoài cửa đợi, nhưng ai ngờ lại gặp được Bì Hối. Bì Hối đến thăm Viên
Hỷ, nhìn thấy anh ở cửa cũng không ngạc nhiên gì lắm, chỉ đưa cho anh một chiếc
chìa khóa rồi bỏ đi.
“Buông em ra!” Viên Hỷ kêu khẽ.
“Buông ra?” Bộ Hoài Vũ cười lạnh,
“Được, giải thích tôi biết trước, tại sao lại lừa tôi? Em chẳng nói sẽ về nhà
ăn Tết à? Tại sao lại đổi việc chuyển nhà?”
Viên Hỷ vốn đã lúng túng, thấy có
lỗi với anh, nhưng bộ dạng bức ép người này của anh khiến cô thấy ức chế, quên
bẵng mất chuyện này vốn do cô sai trước, anh nổi giận như thế cũng là bình
thường. Cô cáu lên, buột miệng: “Giải thích? Tôi không nợ lời giải thích gì với
anh cả! Anh tưởng anh là gì của tôi? Tôi và anh có quan hệ gì nào? Tại sao tôi
phải giải thích với anh?”
“Tại sao hả?” Bộ Hoài Vũ giận dữ,
“Vì em đã nói yêu tôi, đã lợi dụng tôi!”
Viên Hỷ cứng đờ người, rồi sau đó
cười giễu: “Anh cũng nói tôi lợi dụng anh đúng không? Vậy tất nhiên là lợi dụng
xong sẽ bỏ đi mất thôi. Không thì sao? Chẳng lẽ lại sử dụng lại à?”
Do tối trời nên cô không thấy sắc
mặt kinh khủng của anh, nên cứ cứng mồm mà nói thế. Bộ Hoài Vũ nghiến răng
không nói, đột ngột nhấc bổng cô lên, bất chấp cô vùng vẫy chống cự mà khiêng
cô thẳng vào phòng ngủ, ném mạnh lên giường. Nệm giường đã bị Viên Hỷ dọn mất,
chỉ còn lại tấm ván gỗ, cô bị ném xuống đến đau điếng, cơn giận dữ lại nổi dậy,
cô vật lộn để bò dậy, gào: “Bộ Hoài Vũ, anh là đồ khốn!”
“Thế mà đã là khốn à?” Anh cười
lạnh, giọng nói lạnh như băng, tiến đến kéo Viên Hỷ đến trước mặt mình. Anh làm
thế càng khiến Viên Hỷ hoảng lên, cô không biết anh định làm gì, chỉ sợ anh
giận dữ lại làm chuyện mất lý trí, nên hoảng hốt giật lùi lại, hét toáng lên:
“Bộ Hoài Vũ! Anh định làm gì? Anh không được làm bậy, nếu không tôi sẽ hận anh
cả đời!!!”
Bộ Hoài Vũ phớt lờ lời dọa dẫm
của cô, vẫn kéo cô dậy, rồi lật ngược người cô, giơ tay lên phát mạnh vào mông
cô: “Được thôi, hận tôi đi, hôm nay tôi phải đánh cái người bất thường vô lý
này mới được!”
Viên Hỷ đần mặt ra, chết cũng
không ngờ được rằng người như Bộ Hoài Vũ lại làm chuyện này, trong tích tắc, cô
không biết nên khóc hay nên cười. Bàn tay cứ phát xuống mông cô hết lần này đến
lần khác, rất đau, hẳn anh cũng không nhẹ tay rồi. Lúc đầu cô còn chống cự,
nhưng khi anh đánh được mấy cái, cô lại nằm im, nén cơn đau dội lên, đột ngột
bình thản nói: “Em không cần anh thương hại!”
Bàn tay Bộ Hoài Vũ khựng lại giữa
không trung, sau đó nghe Viên Hỷ nói khẽ: “Bộ Hoài Vũ, em không cần anh thương
hại, không cần tí nào, em có thể sống một mình rất tốt, em không cần bất kỳ ai
thương hại cả.”
Bàn tay không rơi xuống nữa, một
lúc lâu sau, Bộ Hoài Vũ mới chậm rãi hỏi: “Em nghĩ tôi đang thương hại em à?”
Viên Hỷ gục đầu, không nói gì.
Bộ Hoài Vũ lại lặp lại câu hỏi:
“Viên Hỷ, em nghĩ anh đối với em như vậy là thương hại em?”
Viên Hỷ cố gượng nửa người dậy,
quay đầu mượn ánh trăng chiếu vào cửa sổ để nhìn Bộ Hoài Vũ.
Bộ Hoài Vũ hỏi: “Viên Hỷ, em thật
sự không cảm nhận được, hay là giả vờ hồ đồ?”
Viên Hỷ không trả lời, chỉ chống
người dậy thẫn thờ nhìn Bộ Hoài Vũ. Anh cười mỉa mai, lùi lại hai bước tựa vào
tủ đầu giường: “Tôi cứ tưởng tuy chúng ta đều im lặng, nhưng trái tim tương
đồng nhau, bây giờ xem ra chỉ do mình tôi nghĩ thế. Thương hại em?” Anh cười
giễu: “Thế giới này có biết bao người đáng thương, tại sao tôi lại cứ phải
thương hại em? Hả? Viên Hỷ? Em nói tôi biết, tại sao tôi lại chọn em?”
Lời nói đó, ngữ điệu đó của anh,
khiến tim Viên Hỷ nhói đau, cô ra sức cắn môi rồi ngồi dậy trên giường, cố nén
nỗi chua xót đang dâng lên trong mắt: “Vậy anh bảo em biết trước tại sao anh
lại chọn em? Ngoài việc em và cô Thắng Lan kia cùng đáng thương như nhau, anh
còn vì điều gì khác? Do dung mạo của em, học lực của em, hay là gia thế? Rốt
cuộc anh thích em ở điểm nào?” Cô gắng sức để không nấc lên, tiếng nói run rẩy:
“Bộ Hoài Vũ, anh nói em nghe đi, tại sao lại chọn em? Tại sao chọn một con bé
nghèo hèn không thể sinh đẻ gì được? Không thương hại thì là gì?”
Bộ Hoài Vũ đờ người, không ngờ
rằng cô lại thấy bất an đến thế, sự tự ti đã khiến cô không dám chắc chắn tình
cảm của cô với anh. Anh đứng đó, lẳng lặng nhìn cô bộc phát cảm xúc kìm nén
trong lòng, cho đến khi cô nói xong mới lặng thinh tiến đến, cầm tay phải của
cô đặt lên ngực trái của mình, khi thấy cô kinh ngạc, tay kia của anh đã choàng
qua eo cô, kéo vào lòng, sau đó cúi đầu nói khẽ, “Được, anh sẽ nói em biết tại
sao anh lại chọn em.”
Nói xong, đôi môi anh đã ép
xuống. Viên Hỷ sực tỉnh, định vùng vẫy nhưng bàn tay anh đã ôm quá chặt, khóa
chặt eo cô vào lòng anh, khiến cô chỉ còn nước cố ngửa người ra s