
g cô đi xa hơn… Bộ Hoài Vũ đã về quê, tuy rằng
vẫn không yên lòng lắm. Viên Hỷ không về nhà ăn Tết như cô đã nói, mà từ chức,
tìm được một căn nhà mới, sau đó thu dọn đồ đạc rồi mới gọi điện cho Bì Hối
chuyển nhà hộ cô, cũng di dời đồ đạc của Bì Hối đi, một là mang về nhà, hai là
chuyển đến chỗ Tiêu Mặc Đình.
Bì Hối nhìn đống đồ đạc được đóng gói, sững sờ đến mức không nói nổi, há mồm
trợn mắt một lúc rồi mới lảm nhảm: “Viên Hỷ, cậu lúc nào cũng khiến tớ kinh
ngạc.”
Viên Hỷ cười nói: “Dù sao cậu
cũng có chỗ ở, đừng tốn tiền thuê nhà với tớ nữa. Nhà mới tớ thuê chỉ có một
phòng, tuy hơi xa đây nhưng rẻ. Nếu cậu cãi nhau với Tiêu Mặc Đình thì vẫn có
thể chạy đến chỗ tớ, tớ thu nhận, chúng ta ngủ cùng một giường là được.”
Bì Hối vội “xùy” mấy tiếng, “Trẻ
con không biết kiêng kỵ, không tính.” Cô quay lại trừng mắt giáo huấn Viên Hỷ:
“Tớ vừa làm hòa với Tiêu Mặc Đình rồi, cậu đừng trù tớ.” Cô và Tiêu Mặc Đình
lần này chiến tranh lạnh khá lâu, mấy hôm trước mới bình thường lại, đến bây
giờ cũng xem như đã ngọt ngào lại như thuở trước, qua trận cãi nhau to này, cô
cũng hiểu được vài chuyện, lúc nào cũng dạy dỗ Viên Hỷ rằng đàn ông không chỉ
phải giáo dục họ mà còn phải dỗ dành họ, ngược lại cũng thế, đàn ông không chỉ
cần dỗ dành mà còn phải trị bệnh cho họ nữa.
Viên Hỷ cười không đáp, tiếp tục
thu dọn đống đồ lặt vặt. Bì Hối bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: “Năm mới mà tự dưng cậu
lại chuyển nhà? Bộ Hoài Vũ vừa đi, cậu đã thu dọn đánh bài chuồn, chắc không
định chơi trò mất tích với anh ấy chứ?”
Viên Hỷ lúng túng cười cười, đáp:
“Có phải đóng phim đâu mà chơi mất tích gì chứ, hơn nữa nếu tớ định chơi trò đó
thật thì sẽ không báo cậu biết tớ dọn đi đâu, vì chắc chắn cậu không giữ bí mật
được. Tớ chỉ muốn đổi sang một nơi khác, trước kia rất lâu đã muốn làm thế
rồi.”
Bì Hối vẫn tỏ ra hoài nghi: “Thật
không? Vậy tại sao lại chọn đúng lúc này? Bộ Hoài Vũ có biết chưa?”
Nghe bạn hỏi, Viên Hỷ bỗng trầm
tư. Bì Hối thấy phản ứng đó là biết mình quả nhiên không đoán nhầm, con bé này
và Bộ Hoài Vũ nhất định là có vấn đề gì rồi, thế là cô hỏi: “Rốt cuộc cậu định
làm gì? Mấy hôm trước chẳng đã bảo anh ấy mới là người cậu yêu hay sao? Hay lại
thay đổi rồi? Viên Hỷ, tớ phải nói thế nào với cậu đây? Sao cậu kỳ cục thế?
Tớ…”
“Không hoàn toàn là vì anh ấy.”
Viên Hỷ bỗng ủ rũ nói, “Tớ chỉ thấy mệt rồi, cho dù là với ai, tớ cũng chẳng
còn sức lực để yêu nữa. Tớ không muốn suốt ngày bị yêu với đương làm phiền, tớ
muốn thực hiện giá trị của mình.”
Bì Hối tức muốn nghẹn lời, nhìn
Viên Hỷ như nhìn trò hề, hỏi: “Cái gì mà giá trị? Nguyên thủ quốc gia à? Nhân
tài kinh doanh? Viên Hỷ, đầu óc cậu có bị gì không đấy?”
Viên Hỷ ngẩng lên, ánh mắt kiên
định nhìn Bì Hối: “Không xa vời như thế, chẳng qua là tớ muốn con người không
chỉ lúc nào cũng sống vì yêu và hận, tớ nghĩ ra rồi, một mình tớ sẽ theo đuổi
hạnh phúc của mình, không cần cứ phải tìm một người đàn ông nào đó mới được!”
“Trẻ con!” Bì Hối cười giễu, thò
tay cốc vào trán Viên Hỷ, “Đầu cậu úng nước à? Bộ Hoài Vũ có gì không tốt? Sao
cứ phải cự tuyệt anh ấy thế? Vì anh ấy có tiền lại có sắc à? Tớ bảo cậu biết
nhé Viên Hỷ, một hai lần còn gọi là thanh cao, nhiều hơn nữa thì gọi là làm cao
đấy. Hơn nữa, tự cậu cũng nói là yêu anh ấy mà? Cậu đùa với mọi người à? Cậu
đổi việc rồi chuyển nhà, cậu còn nói không phải để trốn Bộ Hoài Vũ à, cậu xem
mọi người là đồ ngốc hết hả?”
Viên Hỷ không nói được gì, rõ
ràng đó là sự thật. Không biết có phải vì lòng tự tôn đáng thương chết tiệt của
cô không, mà cô không muốn tiếp tục thế này nữa. Cô không cần Bộ Hoài Vũ thương
hại, dù là về tiền bạc hay tình cảm. Cô cũng muốn ở bên anh một cách bình lặng,
giống như lúc hai người vẫn là bạn. Nhưng nụ hôn đó quá sâu sắc, chặn ngang
giữa họ rồi, cô biết, họ không còn quay về được nữa.
Bì Hối không biết nhiều việc,
đương nhiên cũng không thể lý giải nổi những hành vi kỳ quặc của Viên Hỷ. Viên
Hỷ lại cúi đầu không nói, Bì Hối cau mày, trong lòng bắt đầu thấy chán nản, cô
cứ thấy nửa năm gần đây Viên Hỷ thay đổi quá nhiều, như thể đã không còn là
Viên Hỷ mà cô quen biết nữa.
“Thôi vậy, cậu muốn thế nào thì
tùy, dù sao tớ nói gì cậu cũng chẳng bao giờ nghe.” Cô nói, vẻ mặt tỏ rõ sự
thất vọng, đứng dậy mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, “Đồ đạc thì tớ gọi công ty
vận chuyển đến dọn là được, dù sao cũng chẳng có thứ gì quan trọng. Còn nữa,
Viên Hỷ, nếu cậu định trốn Bộ Hoài Vũ thật, tốt nhất cậu cũng đừng nói tớ biết
địa chỉ và số điện thoại mới, tớ là người không biết giữ mồm giữ miệng, cậu
biết đấy.”
“Bì Hối…”
Bì Hối khựng lại như nửa cười nửa
không: “Thực ra tớ thấy cậu đúng là tự hành hạ mình, người như Bộ Hoài Vũ, chỉ
cần cậu nói rõ với anh ấy thì tớ không tin rằng anh ấy vẫn dày mặt ra để đeo
bám cậu, Viên Hỷ, tớ nói những lời này có thể cậu không vui, nhưng cậu đã thay
đổi rồi, trước kia cậu chưa bao giờ cứng đầu và cực đoan như vậy, có lẽ cậu
thật sự nên tìm nơi nào đó để tự dằn vặt bản thân đi. Đến khi cậu nghĩ thông
suốt hẳn rồi hãy gọi đi