
i trên xe hứng chí vặn vẹo người, cứ chỉ mọi thứ trên đường và
hỏi Bộ Hoài Vũ với vẻ vui mừng, và trên mặt Bộ Hoài Vũ luôn là nụ cười ấm áp,
trả lời những câu hỏi đó một cách rất nghiêm túc.
Thấy cảnh đó, Viên Hỷ như xuất
thần, cũng lần đi chơi ấy đã khiến cô bắt đầu dao động với sự chờ đợi bốn năm
của mình, cũng chính trong lần ấy đã khiến cô biết được lòng anh luôn thấy hổ
thẹn và day dứt với một người con gái khác.
Cùng
một cảnh tượng, chỉ cách chưa đến một năm nhưng giờ đây nghĩ lại thấy xa xôi
quá, không biết là thân xác đã mỏi hay là trái tim đã mệt, dường như đã ngăn cách
mình với mọi thứ qua một lớp kính dày, thấy rất chân thực, nhưng đưa tay lên
chỉ chạm vào lớp kính lạnh lẽo, không một chút hơi ấm nào. Ban đầu, cứ đến buổi trưa là cô
cố ý làm thêm giờ, sau đó chần chừ không chịu đi ăn. Anh cũng không nói nhiều,
chỉ ngồi một bên lặng lẽ đợi cô, thỉnh thoảng lật xem tin tức mới của ngày hôm
ấy, không hề thúc giục. Nhưng cô lại không thể cứng rắn nổi, vì biết dạ dày anh
không tốt. Hơn nữa da mặt cô cũng không dày đến thế, không chịu nổi ánh mắt lạ
lùng của đồng nghiệp. Nên cuối cùng cô đành ngoan ngoãn đi ăn với anh, sau đó
buổi tối lại ngoan ngoãn ngồi xe anh về nhà.
Cô không tài nào hiểu được tâm tư của anh, ánh mắt anh quá sâu xa, như thể
không có đáy. Cô nghĩ anh đang tội nghiệp mình, tuy anh chưa từng nói rõ, nhưng
cô có thể nhìn ra. Gia đình cô, cảnh ngộ của cô đủ khiến bất kỳ người đàn ông
mạnh mẽ nào cũng có thể nảy sinh đồng cảm, sau đó đứng trước mặt cô với tư thế
của Đấng cứu rỗi. Nhưng chỉ trời mới biết cô oán hận sự thương hại của người
khác đến mức nào, phải, cô oán hận. Cả đời này cô luôn cố gắng làm một kẻ mạnh
mẽ, nhưng trong mắt người khác lại cứ trở thành một hình tượng yếu đuối. Cô căm
hận mình như thế, cũng căm hận cả những người nhìn mình bằng cặp mắt thương
hại.
Buổi tối không ngủ được, lúc nào
cô cũng nghĩ ngợi lung tung, những điều thần quỷ bí ẩn của kiếp trước lẫn kiếp
này cô đều nghĩ đến. Phương Đông xem trọng báo ứng nhân quả, vậy thì nỗi khổ
kiếp này của cô chính là quả kiếp trước cô trồng, cô không cần ai thương hại.
Phương Đông nói con người sinh ra đã là có tội, thế thì cứ để cô tự chuộc tội
của mình, cô cũng không cần người khác hy sinh và che chở.
Bộ Hoài Vũ đối xử với cô như thế,
như thể những chuyện trước kia đều chưa từng xảy ra, ngược lại cô càng thấy
nặng nề đến không thở nổi, cô không cần điều đó, cũng không đáng để anh làm
vậy. Anh quá xuất sắc, còn cô, quá tệ hại. Có lúc cô cũng nghĩ, ắt hẳn đây là
tình quá nhiều sẽ biến thành hận, ân quá nhiều sẽ trở thành thù chăng.
Tuy bà Viên cũng chẳng tỏ vẻ gì
rõ ràng, nhưng cũng nhận ra bà cũng đã chấp nhận sự thực con trai không thể kết
hôn, bà gọi điện cho một người mai mối, nói rõ ý từ hôn, đồng thời đề nghị bên
nhà gái phải hoàn trả lễ vật. Viên Hỷ không biết người ta sẽ trả lời bà thế
nào, nhưng bà Viên đã quyết định nhanh chóng sẽ đưa Thanh Trác về quê.
Viên Hỷ không níu kéo, cũng không
muốn níu kéo, cô thấy mình bây giờ đã mệt mỏi lắm rồi, rất cần được nghỉ ngơi
một mình, nếu không, cô sợ mình đến một lúc nào đó đi trên đường sẽ không kiềm
chế nổi cảm xúc. Bì Hối, Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng đều đến tiễn bà Viên và
Thanh Trác. Thanh Trác vẫn không nỡ về, đến ga tàu rồi mà vẫn nài nỉ Bộ Hoài Vũ
lần sau nhất định phải dẫn đi công viên chơi.
Bà Viên kéo Viên Hỷ sang một bên
với vẻ bí ẩn, liếc trộm Bộ Hoài Vũ đang đứng trò chuyện với Thanh Trác, bà thì
thầm: “Bộ Hoài Vũ được đấy, mẹ thấy cậu ta thật lòng với con, đừng do dự mãi
thế. Anh con có bệnh, cũng không có nghĩa là con có bệnh, cứ sinh con đẻ cái
đi, yên tâm, mẹ bảo đảm với con là đứa trẻ sinh ra sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.” Bà ngừng
lại, đang định nói tiếp thì Viên Hỷ đã quay người tiến đến chỗ anh mình.
Tiễn mẹ và anh đi rồi, tiếp đó là
tiễn Trương Hằng. Anh bị bố mẹ ở nước ngoài thúc giục quá căng, tuy không nỡ ra
đi. Viên Hỷ xin nghỉ phép để ra sân bay tiễn, thấy anh vẫn cười hi hi nói
chuyện với Bì Hối, còn cô nàng mắt đã đỏ hoe. Trương Hằng vẻ mặt thương xót vỗ
vai Bì Hối, cảm thán rõ to: “Không ngờ đấy, thật không ngờ, cuối cùng lại là Bì
Hối tiễn anh bằng nước mắt.” Nói xong quay nhìn Viên Hỷ, gọi: “Viên Hỷ à, em
thật làm anh thất vọng quá, em nhìn Bì Hối khóc rồi này, sao em không khóc mấy
tiếng cho anh thấy? Chúng ta đã nói gì nào? Chẳng phải đã hứa hẹn em sẽ ôm anh
khóc à?”
Anh dang rộng vòng tay tiến đến
chỗ Viên Hỷ, lúc đi ngang Bộ Hoài Vũ lại bất thình lình đổi hướng, ôm chầm lấy
Bộ Hoài Vũ thật mạnh, kề tai anh không biết nói gì, sau đó lại quay đi cười
ranh mãnh với Viên Hỷ. Sắc mặt Bộ Hoài Vũ trở nên ngượng ngập, ánh mắt lướt
nhanh qua Viên Hỷ rồi hậm hực đấm vào vai Trương Hằng một cái. Trương Hằng kêu
to lên một tiếng rất khoa trương: “Đã đánh rồi thì tôi cũng không khách sáo nữa
đấy nhé.”
Vừa nói vừa tiến đến gần Viên Hỷ,
nhân lúc cô chưa kịp phản ứng đã kéo cô vào lòng, xiết thật mạnh: “Em gái, mạnh
mẽ lên!” Anh hạ giọng nói.
Chỉ một câu “Em gái, mạnh mẽ
lên!” mà suýt