Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323430

Bình chọn: 9.00/10/343 lượt.

lại rồi lắc đầu cười: “Thảo nào…”

Nói rồi, cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Em phải cẩn thận với chị Quách kia nhé! Chị ấy theo đuổi Thương Thang gần một năm rồi đấy!”

“Hả?” Tôi sửng sốt há hốc miệng: “Không phải chị ấy hơn tuổi Thương Thang sao?”

“Chỉ hơn hai tuổi thôi, người ta là sinh viên giỏi của Học viện Âm nhạc

thành phố S, muốn câu được con rùa vàng ấy mà!” Chị ấy chớp chớp mắt với tôi, cười khẽ.

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục cúi xuống ăn.

Tuy nhiên, ăn những món đó không còn thấy ngon nữa.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tiệc tàn, cuối cùng đã có thể về trường cùng Thương Thang. Tôi không sao vui lên được.

Trên đường về, cho dù Thương Thang trêu thế nào, mặt tôi vẫn lạnh như tiền.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hắn sốt sắng hỏi.

Tôi lắc đầu, ngay cả tôi cũng không biết, tôi biết trả lời hắn thế nào đây?

Cuối cùng không biết làm thế nào, hắn hậm hực nói: “Cùng lắm sau này tôi không đưa cậu đi ăn nữa.”

Trông hắn tội tội, tôi cũng mềm lòng, liền chu miệng nói: “Đi ăn cũng được… nhưng cậu đừng có mà lòe tôi!”

“Lòe cậu! Tôi đâu có?” Hắn trợn tròn mắt nhìn tôi, đầy vẻ sửng sốt.

“Cậu đang có âm mưu lấy tôi ra làm lá chắn!” Tôi hậm hực tố cáo: “Chính là chắn cái chị Quách gì đó!”

Hắn sững lại, nói với vẻ mất tự nhiên: “Đó đâu phải là âm mưu, tôi cũng sợ chị ấy bắt nạt cậu mà!”

“Đang yên đang lành chị ấy bắt nạt tôi làm gì?” Tôi nhìn chằm chằm vào hắn: “Cậu nói cho rõ ràng đi!”

Hắn giật mình vì khẩu khí của tôi, nghiêng đầu sang nói nhỏ: “Chị ấy… muốn làm bạn gái tôi…”

Thấy hắn căng thẳng đến nỗi đỏ mặt tía tai, tôi bất giác cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không thèm quan tâm.

“Chị ấy muốn thì cậu cứ đồng ý thôi, việc gì phải kéo tôi vào!” Tôi bình thản nói.

“Cậu…” Hắn bực bội trợn mắt lên nhìn tôi, giọng run rẩy, không nói ra được câu đầy đủ.

“Tôi làm sao?” Mặc dù cũng hơi sợ, nhưng tôi vẫn cứng đầu cãi lại.

Hắn nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn băm vằm tôi thành ngàn mảnh.

Tôi thấy vai hắn gồng lên, mặt cũng tái đi vì tức, chắc là sắp nổ tung mất.

Một lúc sau, cuối cùng hắn vẫn kiềm chế để mọi chuyện bình yên trở lại.

Đầu tiên hắn nhìn tôi một cái với vẻ buồn buồn, sau đó quay mặt đi, thở dài nói: “Cậu vẫn không quên được anh ta!”

Nghe giọng nói đó, biết là đã làm tổn thương hắn, trong lòng tôi cũng thấy

hối hận và thương thương, bèn nói với vẻ biết lỗi: “Sao tự dưng cậu lại

lôi anh ấy vào? Tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi mà!”

Hắn “hừ” một tiếng rồi không đếm xỉa gì đến tôi nữa.

Tôi đã hiểu tính hắn từ lâu, biết hắn chỉ ưa nhẹ, không ưa nặng, bèn nắm

lấy tay hắn và bắt đầu làm nũng: “Cậu đừng có nhỏ mọn như thế!”

Sắc mặt hắn có vẻ dịu đi một chút, nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ cắn môi hậm hực như trẻ con.

Không biết làm thế nào, tôi đành phải ghé sát mặt vào hắn, nói với giọng nhỏ như mèo: “Cậu hứa là cho tôi thời gian cơ mà!”

Hắn nhìn tôi chằm chằm, mặt đột nhiên sáng lên cho dù khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong tích tắc.

Sau đó, hắn ghé sát vào rồi đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi tôi.

Ngẩn người trong giây lát, đầu óc tôi trống rỗng.

“Á! Cậu là kẻ lưu manh, đồ biến thái!!” Nửa phút sau, tôi chợt hiểu ra vấn đề, bèn đấm đá túi bụi vào gã lửa đảo này.

“Ui da!” Hắn kêu la inh ỏi, nhưng cũng chỉ đưa tay ra đỡ lấy lệ, miệng còn hơi cười cười.

“Cậu đáng ghét quá, đó là nụ hôn đầu đời của người ta đấy!” Tôi thấy mặt hắn lộ rõ vẻ đắc ý, tức quá mắt đỏ hoe.

“Tôi biết chứ!” Hắn cười càng khả ố hơn, thể hiện rõ vẻ đắc thắng sau khi gian kế trót lọt.

“Tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!” Tôi ghét nhất là nhìn thấy vẻ đắc ý đó của kẻ tiểu nhân, liền hậm hực quay đầu định bỏ chạy.

Không ngờ hắn lại nhanh tay lẹ mắt túm ngay lấy tôi, nhìn tôi với ánh mắt ai oán: “Đừng bỏ rơi tôi!”

Lòng tôi run lên, cảnh tượng ngày trước lại một lần nữa hiện ra trước mắt:

Cô bé khóc nức nở nói với theo cậu bé đã chạy được một quãng xa: “Dương, anh đừng bỏ rơi em!”

Sau đó, cậu bé kia dù đang chạy rất nhanh cũng ngoảnh đầu lại và chạy ngay về phía cô bé với chiếc bóng gầy guộc đó.

Tuy nhiên, Dương ơi! Cuối cùng anh vẫn bỏ rơi em! Tựa như cái tên của anh,

nhẹ nhàng vượt qua đại dương, không mang theo một gợn mây nào.

Tôi nhắm chặt mắt để nước mắt không trào ra, quay đầu lại nở một nụ cười

tươi tắn với Thương Thang: “Cậu mời tôi đi ăn một tháng, tôi sẽ tha thứ

cho cậu!”

Hắn sững lại một lát rồi lập tức gật đầu liên hồi, đáp: “OK! Tôi đồng ý, mọi thứ cứ làm như cậu nói!!”

Tôi nhìn vẻ sung sướng của hắn mà mắt ngấn lệ, cười thầm.

Dương! Chỉ có những kẻ tội nghiệp đã từng bị bỏ rơi mới biết được cảm giác đau khổ đó.

Thế nên em không muốn để người khác nếm trải nỗi tuyệt vọng, cô đơn này. Sau một tháng ăn cơm “chùa”, tôi chính thức trở thành bạn gái của công tử Thương Thang.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy đây là chuyện rất đỗi tự nhiên. Họ nói:

“Hai người không những là đồng hương, mà hai gia đình còn chơi với nhau

từ lâu, điều kiện của Thương Thang tốt như vậy, sao có chuyện không động lòng chứ?”

Tôi nghe mà chỉ