
đêm – chỉ hơi tối một chút là không nhìn thấy gì nữa.
Đang tính toán làm thế nào mới có thể lên lầu an toàn thì một luồng sáng yếu ớt chiếu ngay trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Thương Thang lấy điện thoại di động ra và soi ngay dưới bậc cầu thang trước mặt tôi.
“Lên đi, nếu sợ thì nắm lấy đuôi áo anh đi cũng được!” Anh bình thản nói.
Tôi cũng ngài ngại, liền gạt phắt bàn tay anh đang chìa ra, nói nhỏ: “Ai thèm sợ?”
Anh có vẻ bực, nói: “Không phải cứ tối là em không nhìn thấy gì sao? Đi nhanh lên, anh xách đồ một tay mệt chết đi được.”
Tôi sững lại, chuyện tôi mắc chứng mù đêm mấy năm gần đây mới phát hiện ra, tôi còn không dám nói với bố mẹ, sao anh lại biết được nhỉ?
“Sao anh lại biết em không nhìn thấy?” Tôi hậm hực hỏi.
Anh kéo tay tôi, nói khẽ: “Trước đây, khi hẹn hò với em anh đã để ý đến
điều đó, cứ đến chỗ tối là em lại loạng choạng, nhát gan đến mức không
những không dám đi, mà còn phải bám vào tường hay lan can gì đó mới bước được một bước.”
“Thế sao anh không nói sớm?” Tôi trợn mắt nhìn anh.
“Vì thấy em tự ái cao, sợ làm em buồn!” Anh bình thản đáp, sau đó nắm tay tôi dắt lên tầng.
Tôi lặng lẽ theo sau, chỉ cảm thấy rất ấm áp.
Mắt thấy âm ấm, dường như nước mắt đang chực trào ra.
Về đến phòng, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nằm vật xuống sofa xem ti vi.
“Mệt quá!” Tôi vừa đấm đùi vừa kêu ca với Thương Thang.
Anh cười với vẻ bất lực rồi đưa cho tôi một cốc sữa nóng: “Uống đi!”
“Í… béo lắm!” Tôi cau mày chống đối, nhưng vẫn đón lấy cốc sữa. Hơi nóng lập tức lan tỏa sang bàn tay.
“Ấm quá, hi hi!” Hai tay tôi ôm quanh thành cốc, cười rất sung sướng.
Thương Thang không nói gì, chỉ tần ngần nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm đó dường
như chứa đựng ngàn lời muốn nói, khiến người ta không sao đoán nổi.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tôi giả bộ đanh đá nói: “Nhìn năm năm rồi vẫn chưa đủ hay sao?”
Anh mỉm cười, nhưng dường như nét mặt có vẻ buồn buồn.
“Chưa đủ… Nhiều lúc nhìn em ngoan ngoãn ngồi trong phòng, anh cảm thấy đẹp
như giấc mơ vậy!” Giọng anh lộ rõ vẻ ưu tư, than thở: “Có lúc anh thấy
rất sợ… sợ tỉnh giấc không thấy em đâu nữa, sợ anh chỉ xa em một lúc là
em sẽ thay đổi. Sau đó đeo ba lô sang Anh không một lời từ biệt, không
còn đếm xỉa đến anh nữa…”
“Anh hâm à!” Tôi định cười nhạo anh, nhưng không hiểu sao không nhếch mép lên được.
“Đúng vậy… anh thần kinh thật rồi!” Anh bật cười, nhưng dưới ánh đèn, nụ cười ấy trông rất thảm thương.
“Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó rất bất an! Thậm chí trong lúc rửa bát anh
cũng phải chui ra để ngó em, sợ em bỏ đi mà không một lời từ biệt.”
Tôi vội đặt cốc sữa xuống, bước đến ôm chặt chiếc bóng lẻ loi của anh,
trách móc: “Sao anh lại không tin tưởng em như vậy? Không phải em vẫn
luôn ở bên anh đó sao?”
Anh im lặng không đáp.
“Thế nếu
anh ta quay lại thì sao?” Đột nhiên anh ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm
chằm, ánh mắt rực sáng: “Lúc ấy em vẫn sẽ tiếp tục ở bên anh chứ?”
Tôi sững sờ, cười gượng gạo, nói: “Anh ấy sẽ không quay lại đâu, gia đình
anh ấy chuyển hết sang Anh rồi! Hơn nữa…” Tôi ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: “Kể cả có quay về thì bọn em chắc cũng không gặp được nhau đâu, đã năm năm rồi không có liên lạc gì mà!”
Anh “ờ” một tiếng rồi kéo tôi vào lòng, đe dọa: “Em không được bỏ rơi anh rồi chạy đi gặp anh ta đâu đấy!”
“Vâng! Dĩ nhiên rồi!” Thấy anh giở tính trẻ con, buồn cười quá tôi liền vỗ vỗ mặt anh: “Em hứa với anh rồi mà!”
Anh gục mặt vào tóc tôi, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Ưu Ưu, chúng mình kết hôn đi?”
Haizz. Dương à! Từ khi còn rất nhỏ, em đã mơ được làm cô dâu xinh đẹp rồi!
Không cần mặt váy cưới thướt tha, nhưng nhất định phải có một tấm khăn voan
trắng thật dài che kín khuôn mặt ngượng ngùng của em.
Sau đó, sẽ có một chàng hoàng tử chung sống trọn đời với em, nhẹ nhàng đặt nụ hôn hạnh phúc lên môi em.
Lúc ấy, chắc chắn em sẽ lặng lẽ nhắm mắt lại, ngất ngây nghĩ: “Từ nay trở đi, em đã là người của anh rồi.”
Tuy nhiên, chàng hoàng tử đem lại hơi ấm cho em sẽ là ai đây? Dương à!
Có một câu hỏi luôn ám ảnh trong đầu em, không tài nào xóa nổi.
Và em thực sự muốn được đích thân nghe câu trả lời của anh!
Nhưng hiện tại, có lẽ em sẽ không còn cơ hội để hỏi thẳng anh nữa.
Một câu hỏi rất đơn giản:
Anh có thích em không?
Tôi hứa với Thương Thang rằng sẽ suy nghĩ nửa năm rồi trả lời anh.
Anh chê lâu quá nên tỏ ra giận tôi. Nhưng tôi cũng thực sự cảm thấy hoang
mang, hôn nhân là chuyện đại sự trăm năm, làm sao có thể quyết định vội
vàng như vậy?
Mẹ khuyên tôi: “Cũng không hẳn là quyết định vội
vàng, hai đứa đã yêu nhau năm năm rồi, cả hai đều đã rất hiểu nhau, còn
điểm gì chưa hài lòng nữa?”
Bố cũng nói: “Thương Thang là chàng trai tốt, thực lòng yêu thương con, điều này quan trọng hơn tất cả!”
Bố mẹ, bạn bè… gần như tất cả mọi người đều ngả về Thương Thang, chạy đến
chỗ tôi thuyết phục. Tôi thực sự thấy mệt, liền bỏ dở tiết học, ra đường lang thang.
Vô tình đi đến một siêu thị, tôi lập tức xông vào chuẩn bị xả hơi một trận.
Sau đó, ở khu vực bán đồ hiệu nữ tầng hai, tôi nhìn th