Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323601

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

cảm thấy rất khổ sở. Tôi rất muốn dựa vào một người và khóc một trận thật to cho thỏa thích.

Những chàng trai, cô gái trẻ từng dịu dàng ở bên tôi đã không còn nữa.

Mấy ngày qua, mọi người xung quanh đều bàn luận về kỳ thi vào cấp ba, đi

đến đâu cũng nghe thấy mọi người nói về điểm số và trường mình thi vào.

Học sinh tốt nghiệp các khóa trước của trường chúng tôi, chỉ cần có khả

năng một chút đều lựa chọn trường Phụ Trung hoặc Nhất Trung, chắc là

khóa này cũng vẫn thế.

Buổi trưa ăn cơm, bố mẹ lại thảo luận vấn đề thi vào cấp ba của con cái bạn bè, đồng nghiệp, tôi đã chán ngấy từ

lâu, nên chỉ chăm chú ăn. Đột nhiên, bố lại hỏi: “Ưu Ưu, con định sau

này học trường cấp ba nào?”

Tôi ngẩn người, ngờ nghệch nhìn bố: “Dạ?”

Bố nhìn tôi, nét mặt có vẻ thận trọng: “Lúc đầu bố định cho con tiếp tục

học trường Phụ Trung, con học ở trường này cũng vui mà. Nhưng trường Phụ Trung có vẻ chú trọng đến ngành Tự nhiên hơn, đó không phải là sở

trường của con, trường Nhất Trung có lẽ hợp với con hơn.”

“Vậy ạ?” Tôi cúi đầu, chọc miếng rau trong bát. “Trường Nhất Trung xa nhà quá, với cả con cũng không quen mọi người ở đó!”

Bố liền cười: “Đừng có trẻ con như thế, con chê xa thì có thể ở nhà bà,

hơn nữa ở Nhất Trung bố cũng có quen một số thầy cô giáo, có thể chăm

sóc tốt cho con!”

Tôi lầm lì không nói gì.

Mẹ vội đế

thêm vào: “Bố mẹ cũng chỉ hỏi ý kiến của con thôi, hai trường chắc

trường nào con cũng có thể thi đỗ, việc lựa chọn đều dựa trên sở thích

của con, con cứ suy nghĩ đi!”

Trước ánh mắt thể hiện rõ vẻ quan tâm của bố mẹ, tôi khẽ gật đầu.

Một ngày trước khi diễn ra kỳ thi vào cấp ba, lớp cuối cấp đã được nghỉ,

chúng tôi vẫn đi học như bình thường. Đến giờ giải lao, tôi đi ra ngoài

cho thoáng, bất ngờ nhìn thấy, một bóng người quen thuộc – Dương!

Anh đứng trước cửa lớp tôi, len lén ngó vào bên trong, bộ dạng đó khiến mọi người đều phải chú ý, kiểu gì cũng phải có một đám con gái đứng sau chỉ chỉ trỏ trỏ, trông rất nực cười. Tôi thấy buồn cười, liền bước đến vỗ

vai anh: “Ê! Anh làm gì vậy?”

Anh giật nẩy mình, ngoái đầu lại nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ: “Sao em lại ở đây?”

Tôi liền chu môi: “Sao em lại không được ở đây?”

Mặt anh đỏ rần, miệng ấp úng: “À, không, anh cứ tưởng…”

Nhìn vẻ luống cuống của anh, tôi bất giác bật cười: “Thế còn anh thì sao? Ngày mai thi rồi, sao lại đến trường?”

Anh nhìn tôi, nói nhỏ: “Anh đến để gặp một người.”

“Ờ, em biết rồi.” Tôi cũng đáp nhỏ, lòng bỗng chùng xuống.

Nghe thấy vậy, mắt anh liền sáng rực: “Em biết là ai hả?”

Sao lại không biết chứ? Bao nhiêu người truyền tai nhau như thế, không phải bản thân anh cũng mặc nhận rồi đó sao? Tôi buồn bã giễu cợt mình, miệng còn cố mỉm cười, chỉ vào trong lớp: “Tô Tịnh ngồi kia kìa!”

Anh liền nhìn theo, miệng “ừ” khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tôi đoán có lẽ nhìn lâu nên anh ngẩn tò te, bèn trêu: “Hay là em gọi cô ấy ra hộ anh nhé?”

Dương liền quay ngay lại, hoảng hốt xua tay: “Không cần, không cần đâu em!”

Sau đó anh tự dưng thở dài, cúi đầu nói: “Anh đi đây.”

“Nhanh vậy ư?” Tôi hơi bất ngờ.

“Gặp được người cần gặp rồi thì dĩ nhiên là phải về chứ! Anh không được để

ảnh hưởng đến việc học hành của cô ấy!” Anh mỉm cười hiền lành.

“Thế mai anh làm bài cẩn thận nhé, chắc chắn anh sẽ thi tốt mà!” Tôi khích lệ anh mặc dù trong lòng không yên tâm lắm.

Nghe thấy lời dặn dò của tôi, nụ cười trên môi anh ấm áp như nắng xuân, “Ừ, anh biết rồi.” Sau đó ra về.

Nhìn theo bóng anh, đột nhiên tôi cảm thấy uể oải muôn phần, trái tim nguội lạnh, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.

“Sao vậy, sao vậy? Lục Tây Dương tìm cậu có chuyện gì à?” Lúc vào lớp, đám con gái liền xúm quanh tôi dè hỏi.

“À anh ấy đến ngó Tô Tịnh.” Tôi buông ra câu đó rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Trên đường tan học về nhà, Sử Vân lại một lần nữa gọi tôi: “Ưu Ưu, vừa nãy Tây Dương đến gặp Tô Tịnh thật à?”

“Ừ.” Tôi cười với cô ấy.

“Hóa ra tin đồn là thật! Đều là thật cả!” Sử Vân sững sờ, mắt liền đỏ hoe:

“Lần này anh ấy đã có người yêu thật rồi!” Nói rồi nước mắt rơi lã chã

như chuỗi ngọc đứt dây.

Tôi không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy, sợ quá bèn rối rít khuyên: “Cậu dừng khóc, nói ra đi!”

“Không, cậu không biết đâu,” Sử Vân nức nở nói: “Tớ thích anh ấy thật lòng!

Nhưng lần này đối thủ là Tô Tịnh, tớ không thể thắng được!”

Tôi lặng lẽ lau nước mắt cho cô ấy, trong lòng vô cùng buồn bã.

Đúng vậy, tôi đã biết từ lâu là cậu thích anh ấy thật lòng. Nhưng Lục Tây

Dương thì chỉ có một, có bao nhiêu cô gái với được tới anh ấy chứ?

Không biết từ bao giờ, gió lạnh thổi tới, cát bay vào mắt tôi. Và thế là tôi cũng bật khóc.

Về đến nhà, bố đang đọc sách trong phòng làm việc. Tôi lặng lẽ nhìn sống

mũi cao, chiếc cằm kiên nghị của bố, thầm nghĩ: Năm xưa bố cũng đẹp trai lắm nhỉ? Không biết thời đó có cô gái nào phải rơi nước mắt vì bố hay

không?

Lúc này bố đã phát hiện ra tôi, ông đặt cuốn sách trên tay xuống, dang tay ra cười với tôi: “Con về rồi à?”

“Vâng.” Tôi sà vào lòng bố, hơi thở ấm áp khiến sống mũi tôi cay cay.

“Bố, tại sao bố lạ


pacman, rainbows, and roller s