
được, nhưng Tâm Di này, rượu cảm ơn của cô bổn vương xuống chắc đấy." Dận Chân có vẻ rất khoái vụ mai mối.
Đương lúc Dận Chân và Tâm Di chuyện trò cao hứng thì ngoài cửa sổ vọng vào tiếng trẻ con nô đùa. Dận Chân không khỏi cau mày.
Long Đa Khoa lập tức đứng dậy mở cửa ra ngoài xem xét, lúc sau, quay lại nói: "Là Hoằng Thời, Hoằng Lịch, Hoằng Trú."
"Vương gia, Tâm Di muốn gặp bọn trẻ."
Dận Chân gật đầu. Long Đa Khoa lại đi ra cửa, không bao lâu, ba đứa
trẻ bước vào, quỳ xuống hành lễ, giọng trẻ con non nớt đồng thanh cất
lên:
"Thỉnh an a mã! Thỉnh an Tâm Di cách cách!"
Dận Chân nghiêm khắc nói: "Đứng dậy đi! Sao không ở thư phòng học mà chạy ra vườn đùa giỡn thế hả?"
Hoằng Thời lớn tuổi nhất, vội đáp: "Hồi a mã, vừa mới học xong ạ!"
Tâm Di thấy Dận Chân mặt mày lạnh tanh, bèn nói: "Thật không hổ là 'lãnh diện vương gia', đến con ruột mình cũng tiếc nụ cười."
"Nhà có giàu cũng không quá ba đời, bọn chúng đứa nào đứa nấy chơi
bời lêu lổng, nếu quản thúc không nghiêm, mai sau e chỉ biết xách lồng
chim, đấu dế." Kỳ thực gia giáo họ Ái Tân Giác La đều hết sức nghiêm,
chỉ có điều nhà Dận Chân, so với các nhà khác, còn cao hơn một bậc.
"Quản giáo là điều nên làm, nhưng trẻ con vốn hiếu động ham chơi,
không nhất thiết phải hà khắc đến mức này. Chẳng biết họ Ái Tân Giác La
các người ai đặt ra cái lệ: chỉ bế cháu không bế con, con gặp cha mà như chuột thấy mèo ấy." Tâm Di thật tình thông cảm với đám trẻ này.
"Tổ huấn là thế, tiểu vương cũng được dạy dỗ như vậy." Dận Chân nói.
Tâm Di cảm than: "Thật đáng thương! Ở giữa là Hoằng Lịch phải không, lại đây, lại chỗ cô."
Hoằng Lịch không dám nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Dận Chân dò hỏi.
"Cách cách gọi kìa." Dận Chân nghiêm giọng.
Thấy a mã đồng ý Hoằng Lịch mới dám bước đến bên Tâm Di.
"Quái lạ, tại sao đứa bé này lại trở thành hoàng đế nhỉ! Ai, âu cũng
là số phận đã định rồi!" Tâm Di nhìn Hoằng Lịch từ đầu đến chân, khẽ
vuốt bím tóc đứa nhỏ, nói với Dận Chân: "Tâm Di thường nghe hoàng thượng khen Hoằng Lịch thông minh lanh lợi, xuất chúng nổi trội hơn hẳn các
hoàng tôn khác, hôm nay được gặp, quả là thế thật."
"Cách cách quá khen, trong ba đứa này e chỉ có Hoằng Lịch là còn coi được." Dận Chân khiêm nhường.
"Còn coi được thôi á? Có đứa con trai thế này đủ để ngài mừng thầm
rồi!" Tâm Di liếc Dận Chân một cái, trong lòng bổ sung thêm, "Con hơn
cha!"
Dận Chân như "tóm" được điều gì, hỏi ngay: "Nghe khẩu khí cách cách, thằng bé này rất có tương lai..."
Tâm Di chỉ cười không đáp, quay đầu hỏi Hoằng Lịch: "Đói rồi phải không?"
Hoằng Lịch khẽ gật đầu.
"Ngồi xuống đây!" Tâm Di kéo ghế cho Hoằng Lịch ngồi.
"Cảm ơn Tâm Di cách cách, Hoằng Lịch không dám phá luật." Tuy mới có 8 – 9 tuổi nhưng từ nhỏ quản thúc nghiêm ngặt khiến Hoằng Lịch chín chắn
hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
"Lại là luật lệ! Có ai biết đám hoàng tử, hoàng tôn các người phải
sống mệt, sống khổ như thế này! Không nên để trẻ con chịu đói, vương
gia, nể mặt Tâm Di phá lệ một lần, cho ba đứa trẻ này được ăn đôi chút!" Tâm Di chịu không thấu mấy thứ lễ tiết lôi thôi phiền hà, cô xưa nay
vốn thích tự do thoải mái, không ưa gò bó như vậy chút nào.
"Cách cách đã nói thế thì tiểu vương đành phá lệ một lần." Dận Chân khá là nể mặt Tâm Di.
Sau khi dùng cơm xong, Dận Chân tiễn Tâm Di ra tận cửa, cầm lấy chiếc hộp gấm trong tay Long Đa Khoa, nói: "Tâm Di, cách cách đến vương phủ
khác dự yến, bọn họ đều có hậu lễ dâng tặng, tiểu vương chỉ có chút quà
mọn, mong cách cách nhận cho. Đây là tấm áo khoác tử điêu (1), mùa đông
phương bắc đến sớm, tiểu vương sợ cách cách chưa kịp chuẩn bị nên thay
cách cách dự bị sẵn, mong cách cách đừng chê."
"Đây mà là 'lễ mọn'? Đa tạ vương gia, Tâm Di xin nhận!" Tâm Di trước
nay vốn chẳng chê quà, ra hiệu cho Tiểu Mai Tử đón lấy hộp gấm rồi nói
tiếp: "Nhận quà mà không đáp lại e thất lễ, vương gia đã tặng món quà
quý thế này thì Tâm Di cũng xin tặng lại vương gia một câu. Vương gia,
những thứ vốn là của ngài, người khác cướp không được; không phải là của ngài, dù có đoạt cũng chẳng đến tay. Vương gia xin tự bảo trọng, cáo
từ."
Dận Chân đứng trước cửa vương phủ, trầm ngâm nhìn theo bóng Tâm Di...
Rời khỏi Ung vương phủ, bọn họ lại bắt đầu lòng vòng phố xá. Tiểu Cát Tử khơi mào: "Cách cách, lần nào đi làm khách cách cách cũng đều có quà đem về."
"Món quà này của Ung vương gia rất thực dụng." Tâm Di bỗng nhớ đến
một chuyện, "Ê, các ngươi nhớ kỹ, lần sau đi trên đường tuyệt đối không
được gọi ta 'cách cách', tránh gây phiền phức."
"Vậy thì phải gọi cách cách thế nào?" Tiểu Lam Tử hỏi.
Nhị Hổ nhanh nhạy nhất đám: "Gọi là 'tiểu thư'! Như thế sẽ không thu hút sự chú ý."
"Quyết định vậy đi!" Tâm Di gật đầu tỏ ý hài lòng.
Tiểu Trúc Tử lại hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta về cung ư?"
"Ta biết các ngươi vẫn chưa dạo chán, nhưng trước tiên phải tìm tửu
lâu cho ta ăn chút gì đã! Mỗi lần dự yến ta đều ôm bụng đói về. Dùng cơm cùng bọn họ, lễ này tiết nọ nhiều muốn phát khùng, đã thế quay qua quay lại nói còn nhiều hơn ăn, kiểu đó mà no mới lạ