
nào nói khó nghe vậy, ta là con người nha, hơn nữa, hơn
nữa ta không lớn gan như thế, câu dẫn cách cách tội danh gì a, con dám
đắc sao? Trên thực tế, là nàng đem hồn con câu đi rồi"
"... ta nhớ rồi, buổi tối hôm đó, cách cách có hay không trong phòng
ngươi? Ha ha, không trách ngươi sống chết không cho ta lên giường, xem
ra chân giường do ngươi cố ý lộng đoạn, tiểu tử, ngươi giỏi a!"
Nạp Lan Đức Duật biết phụ thân hiểu sai, lập tức giải thích: "a mã,
con chưa chạm qua nàng, ngày đó, nàng trèo tường vào xem con, cả 2 chưa
có làm gì"
"nói sâu ra thì cách cách đến từ tương lai, cùng chúng ta không giống với, a mã cũng không phải lão hủ, có thể hiểu được"
"a mã, sao lại nói vây, không có a! a mã thế nào không tin con mình vậy?"
"hảo... không có thì không có, không cần trừng mắt lớn vậy"
"tại mắt con lớn, tuy vậy, a mã không tin con"
"ta khi nào không tin con?"
"người tin ta, thế nào đem chén trà suất đi?"
"ta thế nào biết Ung vương gia niệm đến tên ngươi thì hội đảo lại, đang nói còn tạm dừng"
"người cũng không ngẫm lại, con của người bổn vậy sao?"
"được, ngươi thông minh, ai, có phải ngươi sớm biết câu hỏi của cách cách?"
"con không có, a mã, nếu Tâm Di lộ bí mật, con liền không phải ngạch
phu, không những thế còn mang họa sát thân. Hôm thích khách vào cung,
hoàng thượng đã biết chuyện của con vs
Tâm Di, còn giết tâm con. Đêm qua, hoàng thượng cho người giám thị nhà ta"
"cái gì, sao ngươi không nói cho ta?"
"con nói người sẽ hội lo lắng, có sao đâu, con là người chịu trách nhiệm đến nơi đến chốn"
"con... "Nạp Lan Hoành miễn cưỡng nói: "Duật nhi, a mã có được đứa con như con thật tốt"
"a mã!" phụ tử Nạp Lan Đức Duật đồng tháp mà miên(ngủ cùng 1 giường), 2 người liên miên nói cả đêm
Phụ tử bọn họ ở nhà đàm đạo, trong cung, Khang Hy cùng Tâm Di cũng
trò chuyện: "thế nào, có gì bỉu môi, trẫm đã cho ngươi thỏa lòng"
"còn nói, người có hay không phái người giám thị ta?"
"Ta công bằng mà" Khang Hy không phủ nhận
"không công bằng, là người sợ ta cấp cho Nạp Lan Đức Duật, những
người khác người không đề phòng, phái người tới thâu đề người cũng không giáo huấn họ" Tâm Di 1 bộ ủy khuất
Khang Hy cười: "còn cần trẫm giáo huấn sao? Ngươi không phải đã thiết lập cơ quan sao?"
"hoàng thượng, người được phái đi có rơi vào cơ quan không?"
"có cấp thái y cho 1 tên ngu ngốc mất vài canh giờ"
"ta vẫn nghĩ xem là ai, ai ngờ... hắn thế nào bổn vậy a, cư nhiên muốn lên nóc nhà a? đây là cơ quan lợi hại nhất!"
"cây xương rồng trong vườn của trẫm có phải đều bị ngươi cấp... cáp..."
"ôi, ôi, hoàng thượng, bụng của ta, cười đau bụng quá"
Nạp Lan Đức Duật đoạt giải nhất đương nhiên người đến chúc mừng không ít, phụ tử Nạp Lan Đức Duật xã giao cũng thập phần vất vả
Hôm nay lại có người tới cửa, phụ tử 2 người đành phải khởi lai tinh
thần ứng phó, đang nói chuyện ngoài cửa truyền đến âm thanh: "Ung vương
gia đến"
"vương gia, hạ quan koh biết vương gia đến, không nghênh tiếp từ xa, mong vương gia thứ tội"
"tiểu vương cố ý không cho thông báo"
"vương gia mời vào trong ốc nói chuyện"(ốc = phòng)
Dận Chân tiến vào trong ốc, trong phong quan viên lớn nhỏ đều đứng
lên hành lễ, hắn không chú ý đến ai, chỉ hướng phụ tử Nạp Lan Đức Duật
nói: "phụ tử Nạp Lan Đức Duật tiếp chỉ"
Phụ tử Nạp Lan Đức Duật cuống quýt quỳ xuống, "thần tiếp chỉ"
"hoàng thượng khẩu dụ, phụ tử Nạp Lan miễn quỳ nghe chỉ" Dận Chân tươi cười nói
"hoàng thượng nói: nhà của Nạp Lan Đức Duật quá nhỏ, cách cách vào
cửa sợ không quen, ngoài cửa tây hoa có 1 chỗ tốt, cho hộ bộ sửa chữa,
như vậy cách hoàng cung cũng không xa, tiện cho cách cách tùy thời tiến cung"
Trở thành Tâm Di ngạch phu cũng thật tốt, ngay cả chỗ ở cũng được đổi lại, lại không cẩn bỏ tiền tu sửa, điều này làm quan viên lớn nhỏ hâm
mộ không thôi
Sau khi nhắn xong, Dận Chân mới vui vẻ cười: "chúc mừng a!"
"vương gia ít nhiều cũng đã trợ giúp, Nạp Lan Hoành khắc cốt ghi tâm"
"không cần câu nệ"
"vương gia mời ngồi"
Mọi người vùa ngồi vùa nói chuyện, 1 hạ nhân vào bẩm báo: "đại nhân, Tâm Di cách cách đến"
Nạp Lan Hoành lập tức đứng lên, "mau, mau nghênh đón" vừa dứt lời mọi người chợt nghe tiếng Tâm Di: "Nạp Lan Đức Duật!", trong chốc lát Tâm
Di đã tiến vào, "Nạp Lan Đức Duật, mọi người nói ngươi ở trong này".
Thoáng nhìn thấy mọi người, Tâm Di mởi miệng: "mọi người hảo". trừ bỏ
Dận Chân đang ngồi, mọi người đều đứng lên chào
"miễn miễn!", thấy Nạp Lan Hoành vội tới đỡ, "đô đốc đại nhân, không
cần đa lễ". Công công tương lai (lão công thì chắc mọi người cũng hiểu,
còn công công thì cũng tương tự nhưng cấp cao hơn) hướng mình hành lễ làm Tâm Di cảm thấy mất tự nhiên
"cách cách, lễ nghi quân thần không thể phế"
Tâm Di hướng Dận Chân: "di, vương gia cũng ở đây"
"bổn vương tới tuyên chỉ"
"tuyên chỉ? Sao ta không biết?"
"hoàng thượng ở tây hoa cấp phủ đệ cho Nạp Lan Đức Duật, cách cách không biết sao?"
"úc, việc này a, ta biết. Lại đây, ta có việc muốn hỏi" Tâm Di kéo
Dận Chân lại 1 bên, thấp giọng hỏi: "ngày đó ngươi có giúp đỡ hắn?"
"bọn họ khi dễ ngư