
hôm qua. Nhưng chính cái im lặng của Vy Vy làm
Ken thêm rối. Nếu cô nổi giận quát lên thì Ken còn dễ chịu. Hơn nữa, câu hỏi hôm qua của cậu Vy Vy vẫn chưa trả lời. Chẳng thà cô từ chối hẳn
còn đỡ hơn cứ để thế này. Tất nhiên là Ken chỉ mong muốn câu trả lời
không phải là từ chối. Hay là cứ liều hỏi một phen.
Ken thở hắt một cái. Cậu nhìn lên, đang định mở miệng thì thốt nhiên sững sờ.
Vy Vy đang ngẩng đầu nhìn trời. đôi môi hồng như khẽ mỉm cười, nhưng
lại như không cười. Mái tóc hôm nay được xoã ra, bay bay trong gió. Ken
không nhìn lên trời. Cậu không thắc mắc tại sao Vy Vy lại có vẻ mặt như
vậy. Ngay lúc này đây, trong mắt Ken chỉ có Vy Vy. Dường như cái chết
cũng không thể làm cậu rời mắt khỏi người con gái này. Không khác gì một bức tranh hoàn hảo. Vy Vy đẹp như một thiên sứ vậy.
-”Thiếu gia. Thiếu gia.” Kun khẽ hắng giọng, nhỏ thôi. Chỉ đủ đên Ken giật mình. Kun vừa đi loanh quanh về, nhìn thấy Ken như thế cũng có
phần ngạc nhiên nên khẽ nhắc cậu.
Ken lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Vy Vy cũng thôi nhìn lên bầu trời trong xanh, quay sang nhìn Ken.
-”Ờ…” Ken hắng giọng. “Tôi có việc. Về trước đây.” Nói rồi nhanh chân bước thẳng, không ngoái lại nhìn.
-”Này.” My My hươ hươ tay trước mặt Avi, sốt ruôt. “Tóm lại có đi hay không?”
-”Ơ…” Avi lúc này mới tỉnh. “Đi đâu?”
-”Trời đất. Đi chơi với tôi.”
-”Ơ…” Avi cúi mặt, đôi tai đỏ bừng. “Không đi đâu.”
-”Sao lại không?”
-”Vì… Thì vì tôi không thích hẹn hò.”
-”Tốt thôi.” My My nhún vai. Thật ra thì cô cũng mang máng đoán ra
Avi sẽ không đi. Nếu đi thì đâu còn là Avi nữa chứ? Trước nay My My vẫn
biết. Avi đối xử rất tốt với mọi người. Nhưng tất cả cũng chỉ xem là
bạn. Không hề có tí tình cảm nào.
-”Xin lỗi.” Avi lí nhí. Thật mất mặt. Thiên sứ cao cấp mà phải đi xin lỗi người phàm. Chuyện này trước nay Avi chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng
mấy lần đi làm nhiệm vụ dưới trần gian Avi cũng học được chút chút. Ít
ra cũng biết làm người khác không vui thì phải xin lỗi. Avi không chắc
My My có buồn hay không. Nhưng cậu cảm thấy ít nhiều cũng cần có câu xin lỗi.
-”Không sao.” My My lại cười tươi. “Nhưng này. Tôi không từ bỏ đâu. Nhất định sẽ làm cho anh thích tôi.”
Nói rồi cô bé quay mặt bước đi, để lại Avi ngơ ngẩn với trái tim đang đập loạn xạ. Một lúc sau, cậu lắc lắc đầu, nói khe khẽ
-”Ngốc. Thiên sứ đâu biết tới tình cảm đó”
-”Hôm nay có phát hiện được tên nào không?” Ken ngồi trên chiếc ghế
đen, hỏi Kun. Cậu nhóc tiểu yêu vừa bay tà tà xung quanh Ken dò xét, vừa nheo nheo mắt, tay vuốt cằm, ra chiều “Thiếu gia yêu rồi hả?”. Ken
không những không nổi giận hay sút cậu nhóc bay dính luôn vào tường như
những lần cậu ta đùa hơi quá đà mà còn nhởn nhơ như không thấy, không
nghe, không biết
-”Hình như có ạk.”
-”Sao lại hình như?” Ken nheo mắt
-”Lúc chiều tôi có thấy mang máng một bóng đen. Nhưng hắn nhanh quá. Nên không biết được là oan hồn hay thần chết.”
-”Vậy hả? Đằng nào cũng không có việc gì. Cứ đi xem đã. Thấy hắn ở đâu?”
-”Cánh đồng cỏ cạnh Hồ Uyên Ương.”
CHAP 4: VÔ TÌNH
Con mồi hôm đó của Ken khá khó đối phó. Giáp mặt rồi Ken mới cảm nhận được sức mạnh của tên này không phải hạng xoàng. Chỉ dựa vào cái cách
hắn di chuyển nhanh lẹ suýt ngang ngửa cậu cũng biết tên này chắc hút
không dưới 1000 linh hồn. Trước nay Ken vẫn rất ghét những oan hồn như
thế này. Dù chúng chết có oan ức đi chăng nữa thì cũng không có quyền
hại người như thế. Vậy nên dù không mấy hứng thú với cái ghế Quỷ Vương
nhưng Ken lại khá hứng thú với công việc thợ săn này. Lúc đầu hắn cũng
khá e dè với Ken. Chỉ dám vởn vơ xẹt qua xẹt lại xung quanh cậu chứ
không dám ra tay. Nhưng dần dà , hắn mất kiên nhẫn, bắt đầu tập trung
vào tấn công. Cách tấn công nhịp nhàng của tên này làm Ken phải cảnh
giác. Hắn không vồ vập, không chăm chăm vào mục tiêu là Ken nhưng cậu
vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ. Tên oan hồn bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn tấn công dồn dập hơn. Chiêu thức cũng có phần lợi hại hơn. Sau khi
nhận ra chỉ mỗi bùa phép thôi thì không đủ. Hắn bắt đầu lôi ra từ không
trung một lưỡi hái bằng xương người. Chiếc lưỡi hái sáng rực trên tay
hắn. Ken dường như cũng quyết làm nhanh gọn, lôi ra thanh kiếm của cậu.
Ngay lúc tay Ken chạm vào thanh kiếm, cậu lao vút lên về phía oan hồn
kia đang sững người, nhanh tay chém một nhát thẳng. Tên kia cũng không
phải vừa. Hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tránh đòn của Ken, đồng
thời đưa lưỡi hái gạt lấy thanh kiếm của Ken. Nhưng ngay lúc lưỡi hái
chạm vào thanh kiếm, lập tức bị hút lấy. Ken nhếch môi cười. Thanh Kiếm
Ma của cậu vốn là bảo vật của địa phủ. Chỉ cần là những gì có thể tăng
thêm sức mạnh, thanh kiếm đều có thể thu nạp. Một ánh sáng loé lên,
thanh kiếm từ từ hiện thêm những đường vân tinh xảo. Tên oan hồn bắt đầu giận dữ. Hắn lao lên, tung ra những quả cầu sinh linh về phía Ken. Ken
nhíu mày, lách người tránh. Quá nhiều sinh linh. Tên này thật không phải vừa. Những sinh linh phát ra ánh sáng ma quái che trọn mắt cậu. Ken
nheo mắt. Đúng lúc đó, có tiếng con gái hét lên
-”Cẩn t