
hận.”
Chưa hoàn hồn, Ken đã thấy bóng đen oan hồn lao tới. Hắn bật cười khanh khách.
-”Mày chết chắc rồi con ạk.”
Đòn phép của hắn đánh mạnh vào ngực Ken. Cậu văng ra, ngã bệt xuống
đất. Đứa con gái đưa tay bụm lấy miệng. Chết rồi. Không khéo cậu ta chết mất. Không nghĩ được nhiều, Vy Vy thét lên với tên oan hồn
-”Tên kia. Có giỏi thì đánh ta đây này.”
Oan hồn kia quay lại nhìn Vy Vy. Đôi mắt đỏ ngầu khẽ sáng lên. Con
mồi này ngon đấy. Bỏ qua quả là phí. Hắn lao vút về phía Vy Vy. Cô bắt
đầu hoảng loạn. Vy Vy ơi là Vy Vy. Mày làm cái gì vậy chứ. Anh hung lắm
làm gì. Cái bóng đen này giết mày mất thôi.
Trong lúc đầu óc hoảng loạn, không biết làm thế nào, Vy Vy buột miệng thét gọi tên Ken. Đôi tay nhỏ xinh của cô che chắn trước mắt.
Lúc nghe Vy Vy gọi tên mình, Ken thoáng chút ngỡ ngàng. Nhìn thấy tên kia đổi mục tiêu sang phía Vy Vy, trái tim Ken như thắt lại. Ngay lập
tức, cậu lao về phía Vy Vy. Nhưng lúc nghe Vy vy thét gọi tên mình, Ken
giật mình, đứng sứng lại trên không trung.
Thực ra Ken có lao tới kịp hay không cũng không thành vấn đề. Chiếc
nhẫn trên tay Vy Vy bắt đầu phát huy sức mạnh kinh hồn của nó. Ken nhất
thời không nhớ ra chiếc nhẫn trên tay Vy Vy vốn cũng không vừa. Nó chứa
đựng sức mạnh ngang ngửa với thứ vũ khí huỷ diệt. Ánh sáng từ chiếc nhẫn dần loé sáng. Ánh sáng xanh xanh ma quái làm cho người ta liên tưởng
đến mặt hồ xanh xanh. Tên oan hồn biết mình sai lầm khi chọn con mồi
này. Nhưng hối hận cũng chẳng ích gì nữa. Thân hình hắn méo mó, Khuôn
mặt vốn đã gớm ghiếc nay còn gớm ghiếc hơn. Hắn gào lên. Tiếng gào thét
như xé nát không khí. Linh hồn của hắn dần dần bị hút vào trong chiếc
nhẫn, kết thúc kiếp luân hồi.
Vy Vy kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn đính ước, theo lời của
Ken, đã cứu cô một mạng. Kì lạ cũng có cái hay của nó chứ. Rồi như chợt
nhớ ra điều gì, Vy Vy ngẩng phắt lên. Người mặc áo choàng đen đã đáp
xuống cánh đồng. Áo choàng tung bay trong gió, mơn man những ngọn cỏ che khuất đôi chân cậu ta. Vy Vy khẽ giật mình. Sau lớp mặt nạ đó, thực ra
là khuôn mặt như thế nào? Sao cô lại cảm thấy quen thuộc như thế? Vy Vy
tiến lên phía trước, lên tiếng hỏi
-”Anh… Anh không sao chứ?”
Ken khẽ giật mình khi nghe Vy Vy hỏi. người con gái đang đứng trước
mặt cậu đây vừa gọi tên cậu. Hình như trong lúc hoảng loạn, Người đầu
tiên cô nghĩ đến là cậu? Tại sao Vy Vy lại nghĩ tới cậu mà không phải ai khác? Ken nheo mắt khó hiểu. Thấy người lạ đứng yên, Vy Vy thoáng lo
lắng. Vừa nãy anh ta trúng đòn. Không phải bị thương chết đứng rồi chứ?
Vy Vy dợm bước lên phía trước. Nhưng bước chân của cô chưa kịp tới đích
thì người kia đã giật mình. Không thể để Vy Vy nhìn thấy cậu như thế này được. Con người dù thế nào cũng rất sợ ác quỷ. Nếu người khác thì cậu
không bận tâm. Nhưng Vy Vy thì khác. Cô ấy… Dường như ăn sâu vào tâm trí cậu tự bao giờ rồi.
Nghĩ tới đó, Ken xoay người, vội vã bỏ đi. Vy Vy đứng ngẩn. đáng ra
cô phải sợ mới đúng chứ? Sao anh ta lại làm như sắp bị cô ăn thịt tới
nơi vậy? Thật bất lịch sự. Nhưng quả thật với tên này, Vy Vy cảm thấy
rất quen thuộc. Cái vẻ lạnh lùng, cái dáng người cao cao cô độc ấy, sao
nó lại làm cô cảm thấy gần gũi đến thế?
Bước chân Vy Vy dù vẫn bước đều, thế nhưng không thể không nhìn ra
nét cứng đơ. Bây giờ nghĩ lại Vy Vy mới thấy rùng mình. Cảnh lúc nãy cô
thấy là gì vậy? Chẳng phải vẫn như trong phim thường chiếu sao? Cái bóng đen lượn lờ trước gió. Mờ mờ ảo ảo. Dáng người con trai hung dũng kiêu
sa. Tất cả như một giấc mơ. Vy Vy không phải là người tin vào tâm linh.
Nhưng nhìn thấy cảnh đó cũng không thể gạt nổi ý nghĩ về trận chiến đó.
Trận chiến của quỷ. Thế nhưng cô không lấy gì làm sợ hãi. Trên đ
ời chẳng phải vẫn có nhiều chuyện kỳ lạ lắm sao? Ma quỷ nếu nói không có thì cũng không đúng. Gặp ma thì sao chứ? Trên đời này cái gì cũng có số của nó. Có muốn tránh cũng không được. Điều làm Vy Vy bận tâm là chàng
trai kì lạ cô vừa gặp. Cậu ta là ai? Sao lại thân quen với Vy Vy như
vậy? Và còn… cậu ta bị thương. Chắc không sao chứ???
Vừa về tới nhà, Vy Vy đã đổ ập xuống giường. Cả người mỏi nhừ. Lúc
chiều cô chỉ vô tình tới cánh đồng cỏ đó thôi. Nơi đó vốn dĩ là chốn
thiên đường Vy Vy tìm ra lúc nhỏ. Đột nhiên chiều hôm đó lại muốn ra đó
thả hồn theo từng ngọn cỏ. Vô tình lại nhìn thấy cảnh đó. Nếu không có
chiếc nhẫn chắc cô đã…
Vy Vy đưa tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn trong vô thức. cũng hơn một
tuần rồi từ lúc đeo chiếc nhẫn này. Lẽ dĩ nhiên cũng cảm thấy thân
thuộc. Trong lòng Vy Vy cũng không còn cảm giác bị sắp đặt nữa. Cô nhặt
được chiếc nhẫn này, âu cũng là số phận. Cô nhớ tới Ken. Không biết giờ
này cậu đang làm gì. Đang học hay đang lười biếng nằm dài trên chiếc ghế đen êm ái trong căn phòng đặc biệt của cậu. Thốt nhiên Vy Vy đưa ngón
tay lên chạm môi. Dường như hơi ấm của làn môi Ken mềm mại vẫn vương lại trên môi cô. Trái tim Vy Vy rung lên khe khẽ. Một chút gì đó ấm áp len
lỏi trong tim cô
Kun liếc nhìn Ken, khẽ thở dài. Thiếu gia làm sao vậy? từ lúc về tới
giờ thiếu gia cứ như ngườ