
Mạn Nhã và Kiều Tịch Nhan có
chút cao hứng, lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ đang
cao hứng không tìm thấy Bối Nhi sao ?
“Mẹ, sinh nhật ba cũng sắp đến rồi, hay là mẹ đi về trước đi !”
Lục Mạn Nhã sửng sốt, nó đang đuổi bà đi sao ? Giương mắt nhìn sắc
mặt Vũ Văn Lạc khó coi, nhíu nhíu mày, “Lạc, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao ? Đi cũng đi rồi, đáng để con khổ sở như vậy sao ?”
Ngay cả chuyện đuổi bà đi cũng làm ra được, nó không phải là đau lòng
quá độ nên hồ đồ chứ ?
Kiều Tịch Nhan dịu dàng chen ngàng nói, “Lạc, bác gái rất vất vả đến
đây một chuyến, anh sao có thể nhanh như vậy đã đuổi bác trở về chứ ?”
Lục Mạn Nhã vừa mới cùng cô bàn bạc ổn thỏa, đúng lúc Kiều Bối Nhi
lại không ở đây, mấy ngày này nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Vũ
Văn Lạc chấp nhận cô, sau đó mới có thể trong buổi tiệc sinh nhật của Vũ Văn Liệt tuyên bố chuyện bọn họ đính hôn. Chỉ là nghĩ thôi cô cũng
không nhịn được cao hứng.
Vũ Văn Lạc lạnh lùng nhìn cô một cái, âm thanh lạnh lùng, “Kiều tiểu
thư có phải đã quên mình là con gái Kiều gia hay không ? Vẫn ở lại Vũ
Văn gia chỉ sợ không tốt, tôi đã bảo người hầu thay cô thu dọn hành lý,
Kiều tiểu thư vẫn là sớm trở về một chút đi !”
Lục Mạn Nhã bỗng dưng đứng lên, tức giận nói, “Lạc, con nói gì vậy ?
Tịch Nhan đã là người của con, con sao còn muốn đuổi nó đi chứ ?”
Kiều Tịch Nhan cúi đầu không nói lời nào, yên lặng rơi lệ.
Vũ Văn Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, “Mẹ, con vẫn
không muốn chọc tức mẹ nhưng cũng không ngờ mẹ sẽ làm ra chuyện như
vậy.”
Cầm túi văn kiện trong tay ném đến trước mặt Lục Mạn Nhã, Vũ Văn Lạc
mặt âm trầm nói, “Muốn để cho con chịu trách nhiệm ? Đừng nói là một lần lên giường thì cô ta có con của con, con cũng sẽ không cưới cô ta đâu.
Vợ của con chỉ có thể là Kiều Bối Nhi, nếu mẹ muốn khiến con cả đời lưu
manh thì cứ tiếp tục xuống tay với Bối Nhi đi !” Nói xong cũng không
quay đầu lại mà rời đi.
Lục Mạn Nhã nhìn những thứ kia, mặt liền biến sắc, trầm mặc không nói. Bà biết lần này Vũ Văn Lạc thật sự bị chọc giận rồi.
Kiều Tịch Nhan nắm chặt hai đấm, trong mắt đều là ý hận. Kiều Bối Nhi ! Cô đã chịu nhiều áp bức và lăng nhục như vậy đều là vì con tiện nhân
kia ! Mẹ của nó cướp chồng của mẹ cô, nó lại đoạt đi Vũ Văn Lạc, quả
nhiên giống y như người mẹ hồ ly tinh của nó vậy !
*****
Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng di động, Kiều Bối Nhi đưa tay sờ sờ.
Tư Minh Dạ nhìn tay nhỏ bé rà qua rà lại ở trước ngực anh thì ánh mắt
tối sầm lại, vội vàng lấy điện thoại nhét vào trong tay cô.
Kiều Bối Nhi sờ soạng rồi ấn nút nghe, “Uy…” Giọng nói mang theo một
chút giọng mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn thì cọ cọ trước ngực Tư Minh Dạ, cực
kỳ giống con mèo nhỏ lười biếng.
Tư Minh Dạ nhìn trên vai cô dầy đặc dấu hôn thì cổ họng căng thẳng,
hai tay cũng có chút không đàng hoàng. Kiều Bối Nhi nghe một hồi mới từ
từ mở mắt ra, Miễn cưỡng ngáp một cái, “Là việc này a ? Làm không sai !
Tôi đã sớm không vừa mắt hai người đó rồi !” Nếu lúc trước không phải sợ đả thảo kinh xà thì cô đã sớm động thủ rồi.
“Cái gì ?” Kiều Bối Nhi đột nhiên kinh hô, Tư Minh Dạ nhìn về phía cô hỏi thì cô lại lắc đầu, ý bảo không có việc gì, vẻ mặt có chút dở khóc
dở cười.
“Tùy cô ! Đây là chuyện của cô, tôi sẽ không nhúng tay. Hơn nữa mắt
nhìn người của cô cũng không tệ lắm !” Nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình tránh tay Tư Minh Dạ càng ngày càng quá đáng.
Tư Minh Dạ cười như không cười nhìn cô. Kiều Bối Nhi sửng sốt một
chút, nói rất nhanh,“Tôi cúp máy !” Di động vừa cúp đã muốn bỏ chạy.
Tư Minh Dạ giữ chặt cô ở trong ngực, khẽ cười nói, “Bé cưng, em đã ngủ một giấc rồi !”
Kiều Bối Nhi nhắm mắt lại, mềm mại tựa vào trong lòng anh ngáp một
cái, bộ dáng mệt mỏi không chịu nổi, chu miệng oán giận, “Người ta còn
chưa tỉnh ngủ đâu, mệt mỏi quá.”
Tư Minh Dạ nhíu mày, nhẹ nhàng liếm cắn vành tai của cô, đau lòng hỏi, “Thật sự mệt chết sao ?”
Kiều Bối Nhi mở mắt ra, đáng thương nhìn anh, gật đầu lại gật đầu
nhưng lại thấy độ cong nơi khóe miệng của Tư Minh Dạ dần dần mở rộng.
Kiều Bối Nhi sửng sốt một chút, đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, “A… Sắc
lang…”
Kích tình triền miên lại diễn ra, một phòng kiều diễm.
*****
Bùi Diệc đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì đột nhiên nhận được
điện thoại của Vũ Văn Lạc, “Diệc, Bối Nhi có phải ở chỗ Tư Minh Dạ không ?”
Bùi Diệc sửng sốt. Bây giờ chị dâu nhỏ hẳn là ở phòng nghỉ cùng lão đại, nhưng Lạc làm sao mà biết được ?
Vũ Văn Lạc không nghe thấy anh trả lời thì tiếp tục hỏi, “Tư Minh Dạ ở công ty sao ?”
Bùi Diệc cứ thế nói, “Ờ”
“Bối Nhi cũng ở đó ?”
Bùi Diệc do dự một chút, hỏi, “Cậu muốn làm gì ?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu sắp đến sinh nhật của ba tôi, đúng lúc chúng ta có thể họp mặt !
Bùi Diệc nhíu mày, chỉ như vậy ? Không đợi anh nói thêm cái gì thì Vũ Văn Lạc đã cúp điện thoại. Bùi Diệc nhìn ống nghe trong tay thì ngẩn
ra, luôn cảm thấy Vũ Văn Lạc đang tính toán gì đó.
“Đang suy nghĩ cái gì ?”
“A… Liệt, cậu sao lại ở đây ?” Cậu ta không phải đi rồi sao ?
Nam Cung