Disneyland 1972 Love the old s
Ác Ma Chi Sủng

Ác Ma Chi Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326650

Bình chọn: 7.5.00/10/665 lượt.

tán. Nam Cung Liệt không tin Tiểu

San đã chết nhưng vì bị đánh tàn nhẫn nên anh không thể nhúc nhích, chỉ

có thể hai mắt nhìn thẳng Tiểu Mị, hy vọng con bé có thể động đậy một

chút nhưng Tiểu San vẫn không nhúc nhích. Hắn vẫn nhìn mãi đến khi hai

mắt cay cay rơi lệ, con bé vẫn như cũ không hề động đậy một chút nào.

“Uy, cậu không sao chứ ?” Đúng lúc trong cánh rừng bên cạnh có một

mật đạo đi thông đến tổng bộ U Minh Điện, Bùi Diệc từ trong mật đạo đi

ra liền thấy hai cô cậu không biết là sống hay chết nằm trên mặt đất.

Kỳ thật khi đó U Minh Điện vừa mới khởi dựng, Bùi Diệc và Tư Minh Dạ

đều mới mười hai, mười ba tuổi. Tuổi nhỏ như vậy, rất nhiều chuyện tự

mình làm cũng gặp không ít khó khắn nhưng nếu không phải bọn họ đủ liều

mạng thì chỉ sợ ngay cả duy hình của U Minh Điện cũng không thể xuất

hiện.

Nam Cung Liệt đề phòng nhìn anh, trong mắt mang theo hận ý và sát ý

vô tận. Bùi Diệc ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cẩn thận đánh giá cậu một lượt rồi đưa ra kết luận, “Bộ dáng rất đáng yêu, nhìn trông rất vừa

mắt, sát ý đậm, làm sát thủ không tệ. Nếu không từ nay về sau cậu đi

theo tôi đi, tôi còn thiếu một em trai đấy !” U Minh Điện hiện tại thiếu chính là nhân tài. Hai tên nhóc con bọn họ đi xung quanh thu nhận một

đám người lớn nhưng không có mấy người chịu phục. Lại thêm bộ dáng lão

đại cũng không phải dễ dàng bắt chuyện, vẫn là tự tìm cho mình một tên

em trai khi dễ bắt nạt thì ngày sau sẽ không nhàm chán !

Hình như phát hiện Bùi Diệc cùng những người đó không phải một nhóm

thì Nam Cung Liệt không để ý tới anh nữa, cậu quay đầu nhìn Tiểu San,

“Tiểu San…”

Bùi Diệc theo ánh mắt của cậu nhìn lại, nhíu nhíu mày rồi đi qua kiểm tra một lượt, nhìn hai mắt Nam Cung Liệt chờ đợi thì bất đắc dĩ phun ra hai chữ, “Đã chết !”

Thấy Nam Cung Liệt ngất đi, Bùi Diệc lắc đầu, xem như là cậu vận khí

tốt, nếu không đúng lúc gặp được anh thì chỉ sợ cậu ta cũng sống không

nổi.

Sau đó Nam Cung Liệt được Bùi Diệc dẫn vào U Minh Điện, vô tri vô

giác qua mấy tháng mới chấp nhận sự thật người thân duy nhất không còn

nữa. Sau đó bắt đầu liều mạng luyện tập, trên mặt cũng dần dần mang theo nét tươi cười, luôn hi hi ha ha nhưng tổn thương trong lòng lại vĩnh

viễn không quên được. Anh vẫn luôn cho rằng Tiểu San là bị anh hại chết.

“Là tôi… Là lỗi của tôi…” Nam Cung Liệt thất thần thì thào tự nói.

“Nam Cung Liệt !” Bùi Diệc dứt khoát đánh tới một quyền, “Cậu còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, không phải lỗi của cậu !”

Nam Cung Liệt cũng không khách khí đạp lại một cước, hai người hơn nửa đêm không ngủ lại đi đánh nhau.

Mãi đến khi hai người đều hết sức ngồi phịch ở trên giường… Lặng im

trong chốc lát… Nam Cung Liệt nhìn lên bầu trời thì thào nói, “Tiểu San

rất nghe lời, rất hiểu chuyện, cho dù đói bụng cũng không khóc nháo… Có

đôi khi có chút mơ hồ nhưng cũng rất thông minh…”

Bùi Diệc im lặng nghe, mãi đến khi anh dừng lại mới mở miệng nói,

“Cậu dù sao vẫn còn biết mình có em gái, tôi ngay cả mình từ đâu xuất

hiện cũng không biết đấy !” Từ khi bắt đầu có trí nhớ thì anh đã ở cô

nhi viện, cũng không biết tại sao lại không được yêu thương mặc dù anh

là do ba mẹ anh tạo ra mà lại ghét bỏ anh, bỏ rơi anh.

Sau khi Nam Cung Liệt hoàn hoàn nói ra hết thì trong lòng dễ chịu một ít, nghe xong lời anh nói thì đá một cước tới, “Cậu là đang an ủi tôi

hay là đang so sánh sự đáng thương với tôi ?”

“Ai… Trên thực tế, tôi thật sự đáng thương hơn so với cậu a ! Liệt, nếu không cậu an ủi tôi một chút đi ?”

“Cút !”

“An ủi một chút đi!”

“…”

*****

Trên bàn cơm, Kiều Bối Nhi nâng mắt nhìn Nam Cung Liệt hỏi, “Nam Cung Liệt, anh không có việc gì chứ ?”

“Không có việc gì !” Anh cũng không biết mình xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại là thật không có việc gì.

Kiều Bối Nhi gật gật đầu, “Nga” một tiếng, sau đó lại nhìn về phía

Bùi Diệc, “Bùi Diệc, khóe miệng của anh làm sao vậy, không phải là bị

cắn chứ ?”

“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt chợt bị sặc một cái, quay đầu nhìn về phía

Bùi Diệc. Tuy rằng hai người đánh nhau một trận dữ dội nhưng trên thực

tế đều là Bùi Diệc để cho anh phát tiết, anh không có bị đánh nhưng Bùi

Diệc hẳn là bị đánh rất thảm.

Bùi Diệc sờ sờ khóe miệng, thản nhiên nói, “Có thể là bị sâu lông cắn a !”

Nam Cung Liệt sắc mặt tối sầm, “Cậu mới là sâu lông !”

Này giống như chưa đánh đã khai, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên

mặt Nam Cung Liệt. Kỳ thật không nói nhưng mọi người cũng biết anh không thoát khỏi có liên quan !

Phạm Bảo Nhi hì hì cười nói, “Anh, em ủng hộ anh…” Đang nói thì đột

nhiên thân mình mềm nhũn ngã sang một bên. Lam Tư nhanh tay đỡ lấy cô,

sau khi kiểm tra một lúc thì vẻ mặt bình tĩnh nói,“Tình huống giống như

Liệt !”

Kiều Bối Nhi cau chặt mày, nếu chỉ có Nam Cung Liệt thì còn có thể

nói nguyên nhân là do cơ thể của anh ta nhưng bây giờ Bảo Nhi lại gặp

tình huống giống như vậy, nhất định không phải là trùng hợp.

Kiều Bối Nhi híp mắt lại, đột nhiên lên tiếng kêu lên, “Vân Huyên !”

Vốn cô chỉ là hoài nghi nhưng nhìn người xuất hiện ở cửa thì Kiều Bối Nhi biết cô đoán