Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ác Ma Chi Sủng

Ác Ma Chi Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326645

Bình chọn: 7.00/10/664 lượt.

giờ ?” Cũng không biết là trùng

hợp hay là duyên phận, dường như mỗi lần Nam Cung Liệt gặp được con giun đáng sợ kia đều có Bùi Diệc ở bên cạnh, mỗi lần đều là Bùi Diệc cứu

anh.

Nam Cung Liệt tức giận nói, “Chờ nó tránh ra !” Anh biết Bùi Diệc

muốn giúp anh vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng nhưng cũng phải nhìn xem

trường hợp đi chứ ! Hơn nữa anh cũng cảm thấy như vậy một chút cũng

không có tác dụng, anh vẫn là sợ a…

Bùi Diệc đột nhiên quay đầu nhìn anh một cái, sau đó rất nhanh đưa

tay nhặt con giun đang cách bọn họ càng ngày càng gần ném vào trong lòng Nam Cung Liệt.

Hết chương 95

Edit : Phương Thiên Vũ

“A…” Nam Cung Liệt oa oa kêu to, vốn muốn nhảy dựng lên nhưng Bùi

Diệc lại giữ chặt anh, “Cậu muốn chết a !” Bây giờ nhảy dựng lên không

phải đúng lúc trúng đạn sao ?

Nam Cung Liệt sắc mặt tái nhợt nhích tới nhích lui, “Diệc… Mau lấy nó ra !”

Bùi Diệc hoàn toàn không để ý tới anh, rung đùi đắc ý nói, “Cậu xem nó đáng yêu lắm không.”

“Thả ra !…”

Bùi Diệc nắm chặt lấy tay anh, không cho anh động đậy. Nam Cung Liệt

nhìn con giun kia như muốn chui vào trong quần áo của anh thì sợ tới mức lạnh run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, suýt khóc lên.

Bùi Diệc có chút không đành lòng, vừa định lấy ra cho anh thì không

ngờ Nam Cung Liệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cắn mạnh môi của

anh. Đúng vậy, là cắn !

Dùng sức cắn một cái, sợ hãi trong lòng Nam Cung Liệt lại giảm đi

không ít, đôi mắt trừng thẳng Bùi Diệc, rõ ràng tỏ vẻ cậu chết chắc rồi !

Ánh mắt Bùi Diệc lộ ra mỉm cười, đưa tay bắt lấy con giun ra khỏi người Nam Cung Liệt.

Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ không nói gì, liếc mắt xem thường nhìn hai người đang hôn nhau đến mức để mặc khó khăn cho

người khác. Tư Minh Dạ tựa hồ cũng không nói gì, bốn người còn lại thì

trong mắt đều mang ý cười, đối với màn diễn này rất vừa lòng.

Chỉ có Vân Huyên tức giận đến mức sắp hộc máu, cô dẫn theo người Vân

Môn đến nhiều như vậy nhưng kết quả thế này cũng chỉ làm đau chính mình. Xem như cô thua kém hơn Vân Phong Khinh nhưng ngay cả người thường là

Kiều Bối Nhi cũng không sánh bằng thì cô không cam lòng.

“Dạ đế !”

Giọng nghiến răng nghiến lợi của Vân Huyên rốt cục làm cho Nam Cung

Liệt phục hồi tinh thần lại, lập tức đẩy Bùi Diệc ra rồi nhìn trước

ngực, xác định con giun không còn mới yên lòng. Sau đó trừng mắt Bùi

Diệc, hung tợn nói, “Bùi Diệc, tôi muốn đem cậu đi lột da rút gân !”

Vừa mới còn vô cùng thân thiết nhưng lúc này lại giống như nhìn thấy

sát thủ giết cha, Bùi Diệc nhún vai, bộ dáng như không sao cả khiến cho

Nam Cung Liệt tức giận đến mức muốn hộc máu.

Kiều Bối Nhi sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn về phía Vân Huyên,

những người khác cũng nghiêm túc lên. Đối với việc vì sao Kiều Bối Nhi

đến tìm bảo vật bọn họ cũng biết một ít, cho nên cũng biết Vân Huyên

không phải người thường nhưng chỉ là không biết Vân Huyên này rốt cuộc

có chỗ nào lợi hại.

Vân Huyên khoát tay, một đạo âm phong liền trực tiếp đánh úp về phía

Kiều Bối Nhi, vẻ mặt Tư Minh Dạ trầm xuống, một tay kéo Kiều Bối Nhi về

phía sau mình.

“Có độc…”

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên Tư Minh Dạ tránh không kịp, mắt thấy sẽ

bị đạo âm phong kia tổn thương thì đột nhiên một bóng trắng lóe lên, âm

phong kia lập tức tiêu tan.

Kiều Bối Nhi kiểm tra một lượt, thấy Tư Minh Dạ không có việc gì mới

yên lòng, nâng mắt nhìn lại thì thấy một cô gái vân đạm phong khinh. Cô

gái mặc trên người chiếc áo sơ mi và quần dài đều màu trắng, da thịt như tuyết, mắt như thu thủy, mái tóc đen nhánh bay nhẹ nhàng rồi rơi mềm

mại ở trên vai, cánh môi phấn nộn hơi nhếch lên mang theo ý cười nhạt,

nhìn qua có chút vô dục vô cầu.

* vô dục vô cầu : không ham không xin

Điều kinh ngạc khác của Kiều Bối Nhi là bộ dáng cô gái này cư nhiên

giống với Vân Huyên như đúc, nhưng lại khác với Vân Huyên là liếc mắt

một cái liền làm cho người ta cảm thấy yêu thích.

Cô gái thản nhiên mở miệng, “Vân Huyên, ngươi càng lúc càng to gan !”

Vân Huyên nhìn cô ta, trong mắt đều là ý hận mãnh liệt, “Vân Phong

Khinh, ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta ? Nếu không phải ta, ngươi có

thể có hôm nay sao ? Sở dĩ năng lực của ta yếu như thế cũng là vì ngươi ! Ta hận ngươi !” Cô vẫn kêu cô ta là Vân Phong Khinh chứ không kêu cô ta là Thượng Quan Mạt, bởi vì Thượng Quan Mạt là chủ nhân của Thượng Quan

gia. Thân phận đó luôn làm cho ý hận trong lòng cô không thể khống chế,

bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

Vân Phong Khinh cười nhạt như trước, hình như một chút cũng không đem sự thù địch của cô để ở trong lòng, lời ra khỏi miệng cũng không nghe

ra nhiều cảm xúc, “Vân Huyên, ngươi vi phạm gia quy Thượng Quan gia tộc, không tuân thủ lệnh của chủ nhân, đối với chủ nhân bất kính nên sẽ bị

trừng phạt ngũ mã phân thây, ngươi có dị nghị gì không ?”

Kiều Bối Nhi nhịn không được run run khóe miệng, các cô là trở lại

thời cổ đại sao ? Sao luôn có cảm giác cô gái này không nên thuộc về

thời đại này chứ ?

Vân Phong Khinh như có chút cảm giác đảo mắt nhìn về phía cô, trong ý cười mắt càng sâu, Kiều Bối