Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323224

Bình chọn: 7.5.00/10/322 lượt.

ày. Lâm Viễn từ chối thật quá phũ phàng, chưa gì đã chặn mọi cơ hội của anh.

Lâm Viễn ôm Mao Mao kéo đến bên người. “Của tôi.”

Hạ Vũ Thiên liếc nhìn Lâm Viễn, có vẻ là cậu ta đang giận, anh liền theo bản năng gật đầu. Lâm Viễn sung sướng đưa Mao Mao đi, bảo sẽ về dọn đồ chuyển nhà.

Lý Cố còn mắc công chuyện ở bệnh viện, Hạ Vũ Thiên đề nghị lái xe đưa Lâm Viễn về, Lâm Viễn không có ý kiến gì đi theo Hạ Vũ Thiên. Tới nơi, mới bước xuống Lâm Viễn liền bắt gặp Tiểu Dịch đang ở bên dưới lo lắng móc di động ra. Vừa thấy Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên xuống xe, Tiểu Dịch đã chạy tới lôi Lâm Viễn qua, trừng mắt với Hạ Vũ Thiên.

“Hạ Vũ Thiên, anh muốn làm gì?”

Hạ Vũ Thiên nhìn Tiểu Dịch không đáp, Lâm Viễn giữ chặt Tiểu Dịch. “Không có chuyện gì đâu.”

Tiểu Dịch quay đầu lại. “Thật chứ?”

Lâm Viễn gật gật đầu, Hạ Vũ Thiên đứng một bên, Tiểu Dịch lườm anh một cái, túm Lâm Viễn chạy tới chỗ khác. “Lâm Viễn, sao lại để lọt vào tay anh ta?”

Lâm Viễn chun mũi nhún vai – thì xúi quẩy thôi.

Tiểu Dịch quay lại ngó Hạ Vũ Thiên, thấp giọng, “Hạ Vũ Thiên đổi tính rồi, em còn tưởng anh ấy sẽ bắt cóc anh.”

Lâm Viễn lau mồ hôi, thật ra anh cũng nghĩ đến chuyện Hạ Vũ Thiên thẹn quá hoá giận làm mấy chuyện đáng sợ nhưng không ngờ lại nhận được mẩu tin nhắn kỳ quái kia.

“Anh ấy bây giờ về cùng anh làm gì?” Tiểu Dịch hỏi.

Lâm Viễn ngẫm ngẫm rồi đè giọng đem chuyện ban nãy ra kể một lượt.

Tiểu Dịch tròn mắt. “Gì cơ?! Hạ Vũ Thiên nói yêu anh?!”

Lâm Viễn vội che miệng Tiểu Dịch lại, thấy xa xa Hạ Vũ Thiên chưa phát hiện ra mới gật.

Tiểu Dịch nheo mắt lại, nghĩ nghĩ. “À, em hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên xem như xong! Anh ấy thật sự yêu anh đó.” nói rồi Tiểu Dịch trầm tư ngắm Lâm Viễn. “Anh thì sao? Này, đây là vực sâu không đáy, Hạ Vũ Thiên không đáng tin, anh đừng nói mình có tình cảm với anh ấy chứ?”

Lâm Viễn nghe xong khẽ cau mày lắc đầu.

Tiểu Dịch cho rằng anh lắc đầu vì không thích Hạ Vũ Thiên nên khẽ thở hắt, mà Lâm Viễn thì nghĩ, anh lắc là vì… không rõ nữa, càng nghĩ là mịt mù.

“Trước mắt anh tính sao?” Tiểu Dịch hỏi. “Chạy trốn hay nương náu đâu đó?”

Lâm Viễn nhìn cậu. “Có thể trốn thoát sao?”

Tiểu Dịch cười cười. “Cơ bản là không, thế lực Hạ Vũ Thiên như vậy anh còn lâu mới thoát khỏi lòng bàn tay anh ta!”

Lâm Viễn lại hỏi, “Vậy cậu thấy thế nào?”

Tiểu Dịch ghé sát lại thì thầm, “Anh có nghĩ tới chuyện trả thù Hạ Vũ Thiên không?”

Lâm Viễn ngạc nhiên, quay sang nhìn Tiểu Dịch. “Cậu cũng nghĩ thế?”

Tiểu Dịch cười. “Biết anh nhịn không được cục tức này mà.”

Lâm Viễn cười cười, thật ra cũng không phải nhịn không được mà cảm thấy không trả thù được Hạ Vũ Thiên thì lòng dạ bứt rứt không yên.

“Muốn chạy được cũng chỉ có hai cách.” Tiểu Dịch nói. “Một là theo đúng mong muốn của Hạ Vũ Thiên, theo anh ấy đến khi anh ấy no cơm chán chè rồi, thả anh tự do.”

Lâm Viễn nhăn nhó. “Không được, hèn lắm.”

“Ừ, cũng đúng!” Tiểu Dịch nói tiếp. “Cách còn lại, chính là cứ để Hạ Vũ Thiên bám lấy, cho anh ấy hít bụi chán chê rồi tự biết khó mà lui!”

Lâm Viễn gật đầu. “Hay đó!”

“Ngày trước có phải anh với Hạ Vũ Thiên ký kết giao ước gì gì đúng không?” Tiểu Dịch cười gian xảo. “Hiện nay có thể dùng giao ước đập lại.”

“Đập lại?” Lâm Viễn khó hiểu. “Như thế nào?”

“Hạ Vũ Thiên và anh từng định giao ước trong một năm, anh phải làm người tình của anh ấy. Giờ thời cơ đã đến, anh cùng anh ấy lập giao ước một năm, cho anh ấy cơ hội theo đuổi anh nhưng không được dùng đặc quyền gì, hai người bình đẳng. Sau đó anh tra tấn Hạ Vũ Thiên, cho anh ấy một trận đã đời để anh ấy sống không bằng chết.”

Lâm Viễn vẻ mặt bội phục nhìn Tiểu Dịch. “Tiểu Dịch à, cậu thâm không vừa đâu.”

Tiểu Dịch hắng giọng, cố trấn tĩnh lại, chẳng biết vì lý do gì mà tưởng tượng đến cảnh Hạ Vũ Thiên bị hành lên hành xuống mà vô cùng khoái chí. Lâm Viễn cảm thấy đề nghị của Tiểu Dịch nhất định có tác dụng, hỏi, “Nhưng anh ta là xã hội đen, nhỡ anh ta không giữ lời?”

“Ai, ngốc!” Tiểu Dịch trừng Lâm Viễn. “Không phải bình thường anh khôn ngoan lắm sao, sao đến thời khắc then chốt lại khờ vậy?! Hạ Vũ Thiên là ai hả, anh ấy dám nói yêu anh, chứng tỏ anh ấy thật lòng mà thật lòng thì chính là vẫy cờ trắng rồi còn gì, ngu sao mà không nhân cơ hội này!”

Lâm Viễn gãi đầu, ra là thế, nhưng lại hơi bất an.

Tiểu Dịch ném cho anh cái nhìn cảnh cáo. “Anh phải nhớ cho rõ năm xưa mình đã bị tên khốn Hạ Vũ Thiên lừa như thế nào, anh phải trả thù, phải triệt để trả thù, phải biết giữ lấy thân!”

Lâm Viễn gật, Tiểu Dịch trông Hạ Vũ Thiên đang ở phía bên kia có vẻ mất kiên nhẫn bèn nói thêm, “Nhớ kỹ, không phải anh ấy xử anh mà là anh xử anh ấy! Lần này đừng để bị thua đó! Quyết không cho Hạ Vũ Thiên vớ bở!”

Lâm Viễn tán thành, dù rất muốn trả thù Hạ Vũ Thiên nhưng nghe Tiểu Dịch nói anh lại tự nhiên thấy áy náy lạ.

Tiểu Dịch dặn dò xong xuôi, hưng phấn tột độ, quả nhiên, Hạ Vũ Thiên thật sự yêu Lâm Viễn! Tuy đã từng hoài nghi Hạ Vũ Thiên rốt cuộc có tình cảm không, nhưng lần này tuyệt đối không thể để Lâm Viễn bị thua, phải giẫm nát cái mặt câng câng của Hạ Vũ Thiên, vì dân trừ hại!

Tiểu D


Ring ring